Khí Trùng Tinh Hà

Chương 203: Hỏa thiêu Hoàng cung



Dịch Trần Tử hiểu rõ hơn ai hết. Mục tiêu của Tần Vô Song là Đệ nhị Võ Thánh. Dù rằng uy hiếp Tây Sở Quốc sẽ biến thành một Đại Ngô Quốc thứ hai, nhưng hắn dự liệu rằng đó chỉ là một loại chiến thuật tâm lý, chứ không phải là kế hoạch thực sự của hắn.
Dù sao Đại Ngô Quốc đó cũng là tự rước họa vào thân, mà Tây Sở Quốc vẫn chưa đến con đường cuối cùng. Một khi Tần Vô Song đã thảm sát vô nhân đạo, giết chết tinh anh của Tây Sở Quốc, đối với Tần Vô Song, đối với Bách Việt Quốc, thậm chí đối với sư môn của Tần Vô Song cũng đều khó có thể giải thích.
Bất luận như thế nào, Tinh La Điện là biểu tượng đồ đằng của Đế quốc Đại La, còn tất cả con dân của Đế quốc Đại La đều là đối tượng được bảo hộ của Tinh La Điện.
Tần Vô Song là đệ tử của Tinh La Điện, lạm sát kẻ vô tội tất nhiên là sẽ phải đối mặt với sự uy nghiêm của Tinh La Điện. Nhưng mặc dù như vậy thì bọn chúng làm Võ Thánh ở Tây Sở Quốc, nghe Tần Vô Song nói rõ muốn tới Đế Đô để đại khai sát giới thì cũng không thể ngồi yên như không có chuyện gì, nếu không thì sự uy nghiêm của bọn chúng ở Tây Sở Quốc sẽ bị lung lay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Không thể không nói, sự phán đoán của Dịch Trần Tử cơ bản là chuẩn xác, Tần Vô Song thực sự cũng chỉ là dùng mưu kế dương đông kích tây.
Lúc này, hắn đang ẩn núp ở một góc khuất gần đó, trong lúc nhất thời bọn Dịch Trần Tử đuổi tới Đế Đô, hắn liền cảm nhận sự tồn tại của bọn chúng. Nhưng mà Tần Vô Song cũng tạm thời không muốn tấn công.
Hắn đang chờ đợi thời cơ, cần ra tay thì sẽ chuẩn bị đùa giỡn với bọn chúng để bọn chúng không kịp trở tay.
Một khi Dịch Trần Tử và Đệ tam Võ Thánh vẫn còn ở đó, muốn giết gã Đệ nhị Võ Thánh kia vẫn là khó khăn.
Đáng tiếc trên người hắn không có một vũ khí Tiên Thiên loại hình cung tiễn nào cả, nếu không, tiến hành công kích từ xa, với nội thương chưa lành của Đệ nhị Võ Thánh tất nhiên hắn sẽ phải chết.
Tần Vô Song nghĩ như vậy cẩn thận thi một tia hơi thở trên người, dường như hắn căn bản không có truyền bất kỳ một hơi thở nào trên người cả, hoàn toàn bị ngăn chặn.
- Chỉ cần đến sát Đệ nhị Võ Thánh trong phạm vi ba trượng, ta thực nắm chắc trăm phần trăm, dùng uy lực của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm đánh gục hắn.
Tần Vô Song đang tính toán, hắn đang chờ một cơ hội.
Trong lúc đó ba gã Võ Thánh vẫn luôn duy trì khoảng cách trong vòng ba trượng. Tần Vô Song thấy bọn chúng bay vọt vào trong cửa thành nhưng không có vội động thủ. Hắn lúc này thực không hề nôn nóng.
Ba gã Võ Thánh này mất đi khí tức Tiên Thiên của hắn, tất nhiên sẽ tìm tòi ở trong Đế Đô thành. Tần Vô Song quyết định chủ động biểu hiện cho đối phương thấy.
Một khi giết quang minh không được tên Đệ nhị Võ Thánh này, vậy dùng thủ đoạn ám sát. Tần Vô Song rất tự tin, chỉ cần ra tay trước, hắn thực có hy vọng sẽ đánh gục tên Đệ nhị Võ Thánh. Vấn đề hiện tại chính là, làm sao để không cho hai tên Võ Thánh kia kịp phản ứng trước, cướp lấy cơ hội ra tay ngăn cản hắn.
Ba gã Võ Thánh di chuyển đi một vòng, vẫn như cũ không thấy có bóng dáng Tần Vô Song.
Dịch Trần Tử khoát tay chặn lại:
- Không cần tìm nữa, chúng ta về Chân Võ Thánh Địa trước.
- Tại sao?
Đệ tam Võ Thánh tò mò hỏi.
Dịch Trần Tử môi giật giật, lại không nói cái gì, khởi động cước bộ, liền hướng đi ra bên ngoài. Dịch Trần Tử đã có thể xác nhận, Tần Vô Song căn bản không có ý định đại khai sát giới ở Đế Đô. Như thế này chẳng khác nào mò kim đáy biển, chi bằng quay về Chân Võ Thánh Địa đợi hắn đến. Chỉ cần chống đỡ thời gian quá mười ngày thì coi như đã đem tất cả hậu họa quẳng về phía sau.
Tần Vô Song nhìn thấy ba kẻ đó rời khỏi Đế Đô, hướng Chân Võ Thánh Địa mà đi, vẫn thủy chung ẩn nấp không lộ diện. Lúc này ra tay so với lúc ở Chân Võ Thánh Địa thì cũng chẳng có gì khác biệt.
- Xem ra tên cáo già Dịch Trần Tử đã nhận ra ý đồ của ta.
Tần Vô Song suy nghĩ:
- Nhìn trận thế này của hắn, chắc là dự định quay về Chân Võ Thánh Địa hòng kéo dài thời gian với ta.
Tần Vô Song tự nhiên sẽ không bỏ qua như vậy. Trong lòng suy nghĩ một chút liền lập tức có kế hoạch, bay vút về phía Hoàng cung của Tây Sở Quốc. Hắn đứng ở trên đỉnh Hoàng cung quát to:
- Hoàng đế Mễ gia của Tây Sở Quốc nghe rõ đây, ba gã Võ Thánh của các ngươi đã đồng ý đem thủ cấp của ngươi giao cho ta, hôm nay ta đến thu hồi nó. Bên trong Hoàng cung nếu kẻ nào không muốn chết thì lập tức rời đi, ta sẽ không giết một kẻ nào. Nếu không đi, ta sẽ hỏa thiêu Hoàng cung, các ngươi ắt sẽ phải chôn theo cùng.
Không giết người, lại tiêu hủy Hoàng cung của Tây Sở Quốc. Ba vị Võ Thánh có thể ngồi yên mà coi như không biết gì không? Như vậy sau này ở Tây Sở Quốc làm sao tạo được quyền uy đây? Một chiêu này của Tần Vô Song có thể nói là vô cùng tàn nhẫn.
Quả nhiên một tiếng rống này của hắn, trong Hoàng cung của Tây Sở Quốc nhất thời một cảnh náo loạn.
Tần Vô Song cười lạnh, trong tay đã xuất ra một cây đuốc. Cũng không biết là tìm ở đâu ra, đã mang theo mấy thùng dầu chạy về phía Hoàng cung.
Trong Hoàng cung, Ngự Lâm Quân tập kết chung quanh, chuẩn bị đối kháng với Tần Vô Song.
Tần Vô Song cũng cười lanh liên tục, cảnh cáo nói:
- Ta tạm thời không muốn giết người, nhưng nếu kẻ nào động thủ đến ta trước, thì chớ trách thủ đoạn ta độc ác vô tình. Một khi ra tay thì Hoàng cung Tây Sở Quốc các ngươi sẽ máu chảy thành sông. Các ngươi đừng trách ta, có trách thì trách Võ Thánh của Tây Sở Quốc các ngươi bất tài vô dụng, không chịu xuất đầu lộ diện giúp đỡ các ngươi. Phải oán hận, chỉ có thể oán hận Võ Thánh của các ngươi.
Trong lúc nói, đi đi về về, đã tập kết mấy trăm thùng dầu ở xung quanh Hoàng cung. Trong Hoàng cung, cũng sớm một cảnh náo loạn, Hoàng thân Quốc thích, cung nữ thị vệ, các phi tần cũng đều hướng ra ngoài chạy thoát thân.
Kẻ nào cũng biết, kẻ này tới, ngay cả Võ Thánh của bổn quốc cũng không thèm e dè, như vậy bọn mình ở trong mắt đối phương thì cũng chỉ nhỏ bé như con kiến. Nếu không chạy nhanh một chút, bọn chúng chết cháy chỉ cũng chẳng khác gì nhiều so với chết cháy vài con kiến.
Cả Hoàng cung, ít nhất cũng có mấy vạn người, đều gấp rút vội vã tháo chạy, cũng là bất đắc dĩ, bọn chúng đều biết rằng, Tiên Thiên cường giả ra tay thì bọn chúng cho dù có chất cả vạn người thì cũng không có cách gì có thể ngăn cản được đối phương. Một khi hắn muốn thiêu hỏa Hoàng cung, nếu kẻ nào tổ chức đi cứu hỏa, ắt sẽ bị giết chết.
Nhìn thấy bọn người trong Hoàng cung Tây Sở Quốc không ngừng lui ra lui vào, phi tần cung nữ đều thoát được cũng bảy tám phần rồi, nội thị thái giám cũng đều hoảng hốt mà đi.
Mấy tên Ngự Lâm Quân bọn chúng nếu không lùi bước, ngoài kết quả cùng chết theo với Hoàng cung thì cũng chẳng thể có khả năng khác phát sinh. Lập tức cũng bất đắc dĩ, bảo hộ Công chúa Hoàng tử, các Vương tử đều chạy ra ngoài Hoàng cung.
Tần Vô Song luôn luôn quan sát, hắn có thể buông tha bất kỳ kẻ nào, nhưng có một kẻ thì không thể, đó chính là Hoàng đế Mễ Trung Hằng.
Linh lực Tiên Thiên của Tần Vô Song thúc giục toàn lực, vận tinh thần lực cảm thụ, quan sát nhóm người bên dưới chen chúc mà ra, giống như là một gã người khổng lồ đang quan sát di chuyển của một đàn kiến dưới chân.
Đột nhiên Tần Vô Song trừng mắt, miệng lộ ra một tia cười. Nhún chân một cái, thân thể giống như thần long phóng người, hướng bên dưới mà nhào xuống. Thân ảnh chợt lóe, đã đi xuống phía dưới, sợi roi xà hình đã xuất ra trong tay, trực tiếp cuốn về phía trong đám người.
- Ngươi, ở lại!
Thanh âm đạm mạc của Tần Vô Song vang lên. Sợi roi xà hình rung lên, đã quấn lấy hoàn toàn kẻ đó, thân thể liên tục đong đưa, giống như khói nhẹ lượn lờ lên, bốc lên trời cao, dừng lại ở chỗ cao nhất của Hoàng cung.
Hắn cười dài một tiếng, nhìn xuống phía dưới đám người kia, thấy bọn Ngự Lâm Quân đều biến sắc, hùng dũng phóng tới. Nhìn tình hình này, Tần Vô Song biết rằng sự phán đoán của mình không có sai.
Tần Vô Song một tay dẫn theo cây đuốc, đốt lửa chung quanh. Không bao lâu sau, cả Hoàng cung liền như một biển lửa.
Sợi roi xà hình của Tần Vô Song giống như một sợi dây diều, túm rất nhanh tới thân thể kẻ nọ, chạy rất nhanh, xuyên qua Hoàng cung, tiếp tục đốt lửa, lửa thế lan tràn.
- Không sợ chết, cứ việc truy đuổi tới. Ai đuổi tới sẽ tiện thể cho các ngươi tuẫn táng cũng Hoàng đế lão gia!
Tần Vô Song ha ha cười to.
Trong tay hắn quấn lấy kẻ nọ, quả nhiên đúng là Hoàng đế của Tây Sở Quốc, Mễ Trung Hằng. Nhãn lực của Tần Vô Song ở trong mấy vạn kẻ này, ánh mắt như đuốc, đem Mễ Trung Hằng ở trong đám người này bắt ra.
Một là xét đến cùng Mễ Trung Hằng cũng là một quân vương đứng đầu của một quốc gia, tuy rằng hoảng hốt chạy trốn xen lẫn trong đám người đó, nhưng trong hơi thở vẫn tản mát ra khí chất vương giả, không giống như kẻ bình thường.
Loại hơi thở này đối với những Hậu Thiên võ giả thì có lẽ không rõ ràng, nhưng loại Tiên Thiên cường giả như Tần Vô Song lại có thể rõ ràng mà nắm bắt đến.
Huống chi lúc này Mễ Trung Hằng mặc dù đã thay đổi trang phục, nhưng tướng mạo thì vẫn cùng với vị Ngự đệ Vương gia Mễ Trung Dã ít nhiều cũng có chút giống nhau. Dừng ở trong mắt Tần Vô Song, lại có chút rất rõ ràng. Hai kẻ đã từng đối mặt nhau, Tần Vô Song lại không nhìn ra mới là lạ.
Sau khi Tần Vô Song phóng hết lửa, dẫn theo Mễ Trung Hằng tốc độ như bay, giống như có thêm hai cái cánh, phóng tới chỗ gác chuông cao nhất của Đế Đô Tây Sở Quốc.
Ngồi ở trên kia, ở bên dưới nhìn thấy một mảnh biển lửa xa xa, chỉ cười lạnh, một tay túm roi tới trước mặt, uể oải nói:
- Hoàng đế Mễ gia, ba gã Võ Thánh của Tây Sở Quốc ngươi hôm nay đã không thể cứu vớt vận mệnh của ngươi.
Mễ Trung Hằng tuy rằng bị bắt, nhưng thái độ lại cũng vô cùng cứng rắn, cười lạnh nói:
- Ngươi không đối phó được với ba vị Võ Thánh, cũng chỉ lấy kẻ phàm phu tục tử để mà trút giận.
Tần Vô Song thật không tức giận, cười nói:
- Ngươi cũng đừng giả bộ vô tội, chủ ý xâm lấn Bách Việt Quốc ta, ngươi cũng có phần tham dự, ta không lạm sát vô tội, nhưng cũng sẽ không bỏ qua, buông tha cho tên đầu sỏ, con dân Tây Sở Quốc ngươi ta không giết bất cứ kẻ nào, nhưng ngươi cùng với Đệ nhị Võ Thánh, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mễ Trung Hằng vừa chuyển đầu, cũng không thèm để ý. Tuy trong lòng rất sợ hãi nhưng tốt xấu gì hắn cũng là quân vương của một nước, bắt hắn cầu xin sự thương xót tha thứ của kẻ khác, hắn tuyệt đối không có làm được.
Đương nhiên, hắn lúc này cũng tràn ngập sự hối hận, không nên nghe theo sự dụ dỗ của Đại Ngô Quốc, càng không nên có dã tâm lớn như vậy, mưu toan tranh đoạt lấy tài nguyên khoáng sản Liên Hoa Sơn của Bách Việt Quốc. Tất cả những việc này, nói trắng ra cũng là do tà niệm tham lam trỗi dậy.
Tần Vô Song đùa bỡn Mễ Trung Hằng vài câu, sợi roi xà hình trong tay cũng phát huy lên, tay kia hung hăng nện một cái.
Boong!
Thanh âm của tiếng chuông oanh liệt, ầm ầm vang lên.
Lại một tiếng nữa!
Linh lực Tiên Thiên thúc giục cái chuông này, phát ra tiếng ầm ầm, mỗi một tiếng cũng đều giống như núi cao đổ ập xuống, thanh âm vô cùng lớn.
Mễ Trung Hằng sắc mặt trắng bệch, tiếp đó sắc mặt giống như thủy triều, hiện lên huyết sắc vô hạn, một khuôn mặt đỏ bừng giống như kẻ đang say.
Oanh!
Lại vang một tiếng nữa, Mễ Trung Hằng không khống chế nổi, một ngụm máu tươi phun ra.
Hoàng cung phát lửa, gác chuông lại giống như núi non lay động, phát ra âm thanh vô cùng mãnh liệt, khiến cả Đế Đô nhất thời náo loạn lên, điên cuồng mà truyền một cái tin chết người:
- Hoàng đế Bệ hạ bị cường giả của Bách Việt Quốc bắt giữ!
Hành động này của Tần Vô Song tự nhiên không phải là làm cho kẻ bình thường nhìn, mà mục đích của hắn là muốn ba gã Võ Thánh của Tây Sở Quốc kia biết. Hắn biết trận náo loạn này mà bọn chúng không xuất đầu lộ diện mới là lạ.
Khiến cho bọn chúng bôn ba, trong lúc vội vàng làm sai, đó chính là bàn tính của Tần Vô Song.
Liền vào lúc này, Tần Vô Song đột nhiên thẳng người, ánh mắt kiên định nghiêm nghị nhìn về hướng Chân Võ Thánh Địa. Hắn biết, ba kẻ kia lại tới rồi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.