Làm thư ký của Quỷ Vương đại nhân thật sự rất bận đấy, làm từ đêm tới sáng vẫn chưa hết việc. Làm từ trên toà phán xét đến phòng ngủ riêng của La Mục Khải.
Hắn đem cả chồng tài liệu về nhà rồi cả hai cùng làm, coi hắn có bốc lột sức lao động của người khác quá hay không?
“Quỷ Vương đại nhân tôi mệt rồi.” Cô đã vùi đầu vào đống sách vở này cả ngày rồi, mí mắt sắp sụp xuống nên mới than van với hắn.
La Mục Khải là một tên trâu bò, làm hoài mà không biết mệt là gì. Nghe cô than hắn mới liếc mắc qua nhìn cô một cái, rồi nhẹ nhàng nói:“Về nghỉ đi, để lại đó lát tôi xem giúp em.”
“Ngài không thấy mệt sao?” Cô tò mò hỏi.
Hắn lắc đầu, sau đó lại tiếp tục xem sổ sách.
“Sao không thấy Bất Âm đâu vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Cô ta đang dưỡng thương rồi.”
Cô chỉ biết vậy chứ không hỏi gì thêm, Dương Uyển Chi trở về nhà của mình nghỉ ngơi. Cô cũng biết mệt chứ không phải siêu nhân đâu, ngã lưng xuống là ngủ ngay…
*
La Mục Khải ở phòng vệ sinh, hắn nhìn đống máu đen mà mình vừa nôn ra. Nếu như cứ cái đà này, hắn sợ phải bế quan dương thương một thời gian. Nhưng nếu như vậy hắn càng không yên tâm, nhỡ đâu trong lúc hắn dưỡng thương cô xảy ra chuyện gì thì sao?
Hắn rời khỏi phòng vệ sinh, đã thấy Bất Âm đứng ở bên ngoài. Cô nhìn sắc mặt của hắn, mới lo lắng nói:“Quỷ Vương đại nhân ngài thật sự không ổn đâu, coi như Bất Âm xin ngài hãy bế quan đi ạ.”
“Cút đi dưỡng thương của ngươi đi.”
Hắn lạnh nhạt đến độ không thèm nhìn cô lấy một cái.
Bất Âm níu tay hắn, mặc dù hắn hất ra mấy lần nhưng cô vẫn cố chấp:“Quỷ Vương đại nhân, Bất Âm thề với ngài là sẽ không ở sau lưng ngài làm việc gì nữa. Ngài tha lỗi cho Bất Âm có được không?”
“Ta không giận người, tội của người ta đã xử phạt thì tức là đã xong. Nếu ngươi còn dám phạm phải đại kỵ của ta, thì đừng trách ta nhẫn tâm.”
“Vì sao chứ? Ngài vì cô ta như vậy, cô ta có biết không? Ngài đã biết trước cô ta là Mạnh Bà, Ngọc Tụ Hồn cũng ở trong người cô ta vậy mà ngài lại làm như không biết rồi đã kích cô ta. Ngài sợ cô ta nói ngài lợi dụng cô ta sao? Rốt cuộc cô ta có cái gì tốt mà ngài hao tâm tổn sức với cô ta như vậy?”
Bất Âm lần đầu tiên nói nhiều như thế với hắn, hơn nữa cũng là lần đầu tiên cô lớn tiếng chất vấn hắn. Vì cô ta không hiểu, La Mục Khải rốt cuộc muốn cái gì.
Cô đã nói cho hắn biết Dương Uyển Chi là Mạnh Bà từ trước rồi vậy mà hắn lại cố tình nói với Dương Uyển Chi là hắn phụ cô ta vì muốn cưới Mạnh Bà, lấy Ngọc Tụ Hồn. Rõ ràng hắn chưa từng có ý định đó, thậm chí Ngọc Tụ Hồn hắn cũng không cần.
Lần đó khi hắn trở về từ Dương Gian, hắn chỉ còn nửa cái mạng thôi. Thiên Lôi đánh xuống vì hắn phạm luật trời, hắn vì cô ta mà phạm luật trời, tại sao hắn luôn vì cô ta chứ?
“Ngươi không cần quan tâm chuyện của ta. Đợi ngươi dưỡng thương xong ta sẽ tìm một chỗ tốt, gả ngươi đi. Ta nghĩ ngươi cũng nên lấy chồng rồi.”
“Đừng mà Quỷ Vương, ngài đừng đối với Bất Âm như thế.”
Bất Âm quỳ xuống ôm chân hắn. Ngay lúc này cảnh cửa phòng mở ra, Dương Uyển Chi không biết bì sao lại quay lại.
Cô nhìn thấy Bất Âm đang quỳ gối trước mặt hắn, còn hắn đang nhìn cô. Hình ảnh này có chút nhạy cảm, cô ta vì sao lại quỳ ở giữa hai chân hắn?
“Xin… Xin lỗi… Tôi… Tôi đến không đúng lúc.”
Miệng cô mấp mấy, nhưng chân như bị đóng đinh tại chỗ, đáng lẽ ra cô nên đi. Nhưng lại không muốn đi, cô không muốn bọn họ như cô nghĩa, gian díu với nhau.
Bất Âm đứng lên, chỉnh lại trang phục của mình. Còn La Mục Khải cũng lùi về phía sau, trông hắn chột dạ vô cùng.
“Sao em lại quay lại, chẳng phải nói mệt rồi hả?”
“Xin lỗi nha ngài Quỷ Vương đại nhân, phá chuyện tốt của ngài.” Cô nói giọng hờn dỗi, thật sự mà nói thì cô ghen rồi.
La Mục Khải phẩy tay với Bất Âm, cô ta dù không muốn cũng phải biến đi khỏi chỗ này. Khi căn phòng chỉ còn lại hai người, La Mục Khải mới nói:“Sao không ngủ đi?”
“Vì tôi thấy cấp trên còn nhiều việc nên về ngủ một, hai giờ rồi quay lại giúp đỡ. Ai mà ngờ cấp trên lại bận tư tình với thư ký của mình, ngài nói cô ta dưỡng thương đáng lý ra tôi nên hiểu là cô ta đang dưỡng sức chứ.”
Hắn nhìn dáng vẻ ghen tuông của cô mà không nhịn được cười, cô vẫn còn để ý tới hắn nên mới ghen.
Hắn quay lưng đi lại bàn làm việc, không thèm giải thích với cô. Dương Uyển Chi tức đến bậm môi, cô đi lại túm cổ của hắn, nhăn mặt gọi:“La Mục Khải!”
“Ừm?” Hắn nhướn mày nhìn cô.
“Sao mà ngài đáng ghét thế!”
Cô bỏ hắn ra, xụ mặt.
La Mục Khải đẩy một đống tài liệu qua cho cô xem, hắn nói:“Xem coi ai được nhất trong số này.”
“Ngài là Quỷ bốc lột thì có chứ Quỷ Vương cái nổi gì.” Cô lầm bầm, nhưng cô biết công việc nhiều là thật, cần phải thật sự nổ lực hoàn thành.
Cái hắn cho cô xem là sơ yếu lý lịch của các vị Quỷ quan gần đây thì phải, đa số đều làm quan lớn.