Dương Uyển Chi sau một giấc ngủ dường như đã khôi phục lại toàn bộ ký ức của trước kia. Mọi thứ giống như Nhất Quan từng nói cho cô nghe, nhưng có một vài chi tiết chỉ có chính cô mới biết.
Cô rời giường vươn vai một cái để bắt đầu một ngày mới với vai trò thư ký của Quỷ Vương đại nhân. Đúng 9 giờ tối, theo giờ Địa Phủ, thư ký Dương mặc một cái đầm màu đen chất liệu lụa mỏng lả lướt đi tới chỗ toà xét xử của La Mục Khải.
Hắn ngồi ở vị trí trung tâm, gương mặt lạnh lẽo đang xem sổ sách.
“Thưa ngài Quỷ Vương tôi đã đến!” Cô lạnh giọng thông báo.
Hắn đem quyển sổ đang cầm trên tay đặt xuống bàn, đôi mắt màu đỏ lự híp lại nhìn cô. Rồi vẫy tay nói:“Em đến đây đi.”
Cô sải bước đi lại đứng bên cạnh hắn.
“Đây là khế ước giữa tôi và em, đọc qua một chút.”
Cô cầm tờ giấy màu vàng mà hắn viết bằng mực đỏ lên xem, trong đó có mấy điều khoản bắt buộc khi cô làm thư ký cho hắn. Nhắm mắt cho qua cũng được, nhưng cho tới khi cô đọc được cái điều khoản cuối cùng liền trợn mắt lên hỏi hắn:“Suốt kiếp không được gả đi? Quỷ Vương đại nhân cái này ngài có nhầm không vậy?”
“Không nhầm, nếu làm thư ký của tôi thì sẽ không được lấy chồng.” Hắn thong thả nói.
“Tại sao?”
“Vì em là của tôi.”
Mặt cô đỏ lên, ai là người đã nói chia tay trước, bây giờ hắn còn mặt mũi để nói như vậy với cô?
“Quỷ Vương đại nhân ngài quá vô lý, con gái lớn lên phải lấy chồng đó là quy luật. Ngài cũng phải lấy vợ, không phải sao?” Cô cải lý với hắn.
La Mục Khải ngã người ra phía sau, hắn chấp tay ra phía sau ót làm gối, mỉm cười nhìn cô đáp lời:“Tôi sẽ không lấy vợ, nên nếu như về phương diện kia em có túng thì có thể tới tìm tôi. Thân là cấp trên của em, tôi không keo kiệt với em đâu.”
“La Mục Khải! Anh muốn cái gì hả?” Cô vừa thẹn vừa giận hắn.
Còn hắn thì vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì, đem tờ “khế ước máu” cất đi. Hắn còn nói:“Coi như thoả thuận xong rồi nhé, làm việc thôi. Em tới phòng sách tìm sổ sinh tử của phàm nhân Thạnh Liên đi.”
“Cô ta chết rồi?”
“Ừm, bị xử tử hình. Hắc Bạch sắp dẫn xuống tới rồi đấy, em nhanh lên một chút.”
Dương Uyển Chi nhanh chóng đi làm việc, nói gì thì nói công việc vẫn là quan trọng. Cô cũng muốn nghe hắn xử người phụ nữ tên Thạnh Liên kia, cô ta ác độc như vậy, nên bị đày xuống mười tám tầng Địa Ngục.
Đến phòng sách tìm được sổ sinh tử liền mang đến cho La Mục Khải, lúc ấy Thạnh Liên vẫn chưa tới. Hắn mới đề nghị cô đọc cho hắn nghe, cô vẫn tuân lệnh đọc cho hắn nghe.
“Thạnh Liên khi còn sống phạm tội lừa gạt, giết người moi nội tạng, nói dối không chớp mắt. Đày xuống tầng thứ mười hai, cắt lưỡi, phanh thây đến khi nào hết tội thì chuyển kiếp thành lợn để cho phàm nhân mổ xẻ, ăn thịt.”
Giọng của Dương Uyển Chi văng vẳng trong phòng rộng lớn, vậy mà La Mục Khải lại nói:“Tôi không nghe rõ, em đứng xa quá.”
“Gì chứ, tôi đọc rất to luôn đó Quỷ Vương đại nhân.”
Hắn ngoắc tay, cô nhăn nhó đi lại đứng bên cạnh hắn. La Mục Khải biến ra một cái ghế ngay bên cạnh hắn, rồi kéo cô ngồi xuống. Khoảng cách bọn họ rất gần, hắn khoác tay lên vai cô như một điều rất hiển nhiên, hắn nói:“Đọc lại đi thư ký bảo bối.”
“Ngài nói cái gì đấy Quỷ Vương đại nhân!”
“Nhanh lên, em còn chậm chạp sẽ lỡ việc.”
Dương Uyển Chi đọc lại cố ý đọc rõ từng câu, từng chữ, ngắt nghỉ đúng nhịp. Còn La Mục Khải hắn càng ngày càng đưa mặt tới sát mặt cô, mồ hôi mẹ, mồ hôi con của cô túa ra do căng thẳng tột độ.
“Này, không ấy ngài hôn tôi luôn đi.”
…Chụt…
Hắn không hề có chút do dự nào mà hôn lên môi cô, Dương Uyển Chi che môi trừng mắt với hắn.
“Ngài bị biến thái hả?”
“Em bảo hôn còn gì? Tôi nói rồi sau này muốn hôn, muốn ngủ cứ tới tìm tôi. Vì em là thư ký bảo bối của tôi nên tôi sẽ hết lòng giúp em thoả mãn.”
Cô biến một cái ra sát cánh cửa đứng, tránh xa hắn càng xa càng tốt. Sao hắn càng ngày càng biến thái vậy, vì muốn lấy Ngọc Tụ Hồn trong người cô hay sao?
Đúng lúc này Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, dẫn theo một vong hồn nữ, trên trán cô ta bị thủng một lỗ chứa đầy máu trông rất đáng sợ. Cô ta là Thạnh Liên, khi chiếc còng tay tháo ra, cô ta có lại thần trí liền mếu máo nói với La Mục Khải:“Oan quá thưa Quỷ Vương, tôi bị oan.”
Vong hồn nói cô ta sở dĩ làm như vậy vì do số phận đưa đẩy, đồng tiền làm mờ mắt. Chứ cô ta không hề muốn như vậy, rồi trách vì sao cô ta lại sinh ra ở một gia đình nghèo khó, không đủ ăn, không đủ mặc nên mới có dã tâm đi hại người khác…
“Tham vọng đều do con người tự tạo ra, ngươi vì tham vọng mà làm hại người khác đã là có tội. Oan ức chỗ nào ta không thấy, ta đày ngươi xuống dưới mười hai tầng Địa Ngục, cắt lưỡi, phanh thây cho tới khi hết nghiệp chướng. Kiếp sau đầu thai làm gia súc, để cho người ta giết mổ rồi ăn thịt để trả nợ của ngươi ở kiếp này.”
Hắn nói xong liền gõ cây búa nhỏ trên bàn lời phán này xem như có hiệu lực. Hắc Bạch Vô Thường liền còng tay cô ta lại rồi dẫn đi. Ở đời ác giả báo, nếu cứ làm việc ác trời không dung, đất không tha.
“Nào, thư ký bảo bối em có hài lòng không?” Hắn nhìn cô thư ký nhỏ nấp sau cây cột nhoẻn miệng cười hỏi.
Hắn biết rõ, cô có lòng thương người, ghét cái ác cho nên khi cái ác bị trừng trị cô ắt sẽ vui.
“Cái con vật kia của em, có thời gian thì xử lý đi. Đày nó xuống canh cổng Hoàng Tuyền cũng được.”
La Mục Khải nói, sao cô nghe ra mùi chua chua ở trong câu nói đó. Hắn vẫn ghét cay ghét đắng Dung Thành thế sao, rõ ràng lần trước hắn còn cấu kết với người ta mà, sao mà trở mặt nhanh thế!