Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên ngồi lại vào xe rồi mới ra lệnh cho Di Tuệ lái xe đến bệnh viện.
Lúc nãy Vương Tuấn Khải vừa bước xuống xe đã thấy cảnh Vương Nguyên và Phương Hiệp giằng co trên cầu thang, sau đó thì Vương Nguyên té từ trên cầu thang xuống bất tỉnh. Lúc đó Vương Tuấn Khải thật muốn lao lên đấm cho tên Phương Hiệp vài đấm, nhưng phải lo cho Vương Nguyên trước nên đành liếc hắn một cái rồi bế cậu đi.
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên trong lòng mình, anh nhìn gương mặt trắng trẻo không tùy vết kia của cậu thì khẽ thở dài một hơi.
"Tiểu Thiếu Gia, ngài sao lại thở dài?" Di Tuệ nghe thấy tiếng thở dài của Vương Tuấn Khải thì lên tiếng hỏi.
"Không sao, mau đến bệnh viện đi." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Tiểu Thiếu Gia, có phải ngài động lòng với cậu bé đó rồi không?" Di Tuệ vừa lái xe vừa hỏi.
"Nhiều chuyện rồi đấy, chuyện của tôi tôi tự mình có tính toán. Phải rồi, những chuyện ở đây đừng để cho cha tôi biết nếu không thì đừng trách tôi xử lý cô và Nhạn Kiêu." Vương Tuấn Khải nói.
"Tiểu Thiếu Gia yên tâm đi, tôi và Nhạn Kiêu cùng ngài lớn lên đương nhiên sẽ trung thành với ngài rồi, hơn nữa bọn tôi đều không phải người hai lòng" Di Tuệ nói.
"Lo lái xe đi, lắm chuyện" Vương Tuấn Khải nói.
Di Tuệ nghe xong cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ tập trung lái xe, có điều Di Tuệ chắc chắn rằng Tiểu Thiếu Gia động tâm với cậu bé kia rồi.
Đến bệnh viện, Vương Tuấn Khải bế theo Vương Nguyên vào trong phòng cấp cứu khẩn cấp. Vì có Di Tuệ sắp xếp sẵn nên chuyện Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên đến chữa trị rất thuận lợi vì bệnh viện này cũng có cổ phần cổ Vương Thị.
Bác sĩ kiểm tra tổng thể cho Vương Nguyên xong cũng báo cáo lại tổng thể cho Vương Tuấn Khải nghe.
"Tiểu Thiếu Gia, bạn của ngài đầu bị va chạm nên mới ngất xỉu thôi chứ không có ảnh hưởng gì lớn. Còn những vết thương nhỏ ở tay và chân đều đã được xử lý rồi."
"Ừm, đưa cậu ấy đi kiểm tra não bộ giúp tôi. Còn nữa lấy máu cậu ấy đi xét nghiệm đi xem có vấn đề gì hay không?" Vương Tuấn Khải nói.
"Chuyện này....Tiểu Thiếu Gia làm vậy e là không hay đâu." Bác sĩ khó xử nhìn Vương Tuấn Khải.
"Em ấy là người của tôi, mau đi kiểm tra cho tôi nếu không thì ông cút ra khỏi bệnh viện cho tôi" Vương Tuấn Khải liếc nhìn bác sĩ lạnh nhạt nói.
Bác sĩ nghe anh nói Vương Nguyên là người của anh còn bị anh đe dọa nên cũng đành chạy đi làm những việc mà Vương Tuấn Khải ra lệnh.
"Di Tuệ." Vương Tuấn Khải nhìn sang Di Tuệ gọi.
"Tiểu Thiếu Gia"
"Điều tra về người cùng Vương Nguyên giằng co ở cầu thang đi, tôi muốn biết tất cả thông tin của cậu ta." Vương Tuấn Khải lạnh nhạt nói.
"Vâng, tôi đi làm liền"
"Đợi đã, đến trường xin nghỉ cho tôi và Vương Nguyên trước đã."
"Vâng."
Di Tuệ rời đi, Vương Tuấn Khải cũng đi đến phòng nghỉ của bệnh viện đợi kết quả kiểm tra của Vương Nguyên tiện thể đợi cậu tỉnh rồi chiều sẽ đưa cậu đi học.
Vương Tuấn Khải vào phòng nghỉ, anh nhìn Vương Nguyên đang nằm trên giường bệnh một cái rồi cũng đi đến chỗ cạnh giường ngồi xuống. Anh kéo chăn đắp lên cẩn thận cho cậu rồi cũng ngồi đó canh chừng cậu.
Sau 1 tiếng đồng hồ, kết quả kiểm tra của Vương Nguyên cũng đã có. Vương Tuấn Khải nhận lấy 2 tờ kết quả đọc qua một lượt, sau đó lại xem qua ảnh chụp về não bộ của cậu.
"Tiểu Thiếu Gia, bệnh thiếu máu của cậu ấy hiện tại tuy không nghiêm trọng nhưng về sau nếu còn nhịn ăn uống hoặc ăn uống thiếu chất sẽ có ảnh hưởng lớn đến sức khỏe. Hơn nữa, trong máu của cậu ấy có phát hiện thành phần của thuốc giảm đau, Tiểu Thiếu Gia ngài nên khuyên cậu ấy đừng dùng thuốc giảm đau nữa thì hơn." Bác sĩ nói.
"Tôi biết chuyện này, ông ra ngoài đi nếu không có việc gì thì đừng làm phiền tôi. Sau khi cậu ấy tỉnh tôi sẽ đưa cậu ấy về." Vương Tuấn Khải nói rồi liền hất tay ra hiệu cho bác sĩ lui ra.
Vương Tuấn Khải từng học qua y học, anh chỉ cần xem kết quả thì sẽ biết nên không bác sĩ đứng đây dài dòng với anh. Chỉ có một điều anh luôn thắc mắc, bác sĩ điều trị của cậu tại sao lại để cậu lạm dụng thuốc giảm đau như thế?
Vương Tuấn Khải ngồi thêm một lúc thì Vương Nguyên cũng tỉnh dậy, cậu cử động nhẹ thân thể trước rồi mới xoay người sang nhìn Vương Tuấn Khải.
"Tuấn Khải" Vương Nguyên nhỏ giọng gọi anh.
"Tôi đây." Vương Tuấn Khải nhìn cậu nói.
"Là cậu đưa tôi đến bệnh viện?"
"Ừm, cậu thế nào vừa đi học hai ngày đã bị người ta đẩy ngã cầu thang?" Vương Tuấn Khải nhướn mày nhìn cậu hỏi.
"Không phải, lúc đó tôi dùng lực tránh cậu ta sau đó trượt chân ngã xuống cầu thang." Vương Nguyên nhỏ giọng nói.
"Cậu đó, dáng vẻ lúc đánh người vào ngày đầu tôi gặp cậu đâu rồi? Sao lại để người ta dễ dàng bắt nạt cậu vậy?"
"Tôi mới không có dễ dàng để người khác bắt nạt. Từ đó đến giờ cũng chỉ có cậu mới dám to tiếng với tôi." Vương Nguyên càng nói càng nhỏ dần.
Vương Tuấn Khải nghe thấy cậu nói gì, chỉ có điều tránh làm cho cậu xấu hổ nên đành không tiếp tục đề tài đó mà nói.
"Cậu không có vấn đề gì đâu, chỉ là quần áo trên người dơ rồi có muốn về nhà thay hay không? Nếu muốn thì tôi đưa cậu về rồi chiều đi học."
"Vậy....vậy làm phiền cậu rồi."
"Nào ngồi dậy đi tôi đưa cậu về" Vương Tuấn Khải tiến đến đỡ cậu ngồi dậy rồi cũng đỡ cậu xuống sảnh lớn của bệnh viện bắt taxi về nhà.