Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đứng đợi được một lúc thì Di Tuệ cũng lái xe đến đón anh. Nhạn Kiêu cũng ở gần đó, thấy Di Tuệ đến cũng chạy ra xe lấy
ô bung ra rồi đi đến che cho Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.
"Anh họ, chúng ta về thôi." Nhạn Kiêu nhìn Vương Tuấn Khải nói.
"Đưa cậu ấy qua xe trước đi." Vương Tuấn Khải nói.
Nhạn Kiêu gật đầu rồi đi đến che ô cẩn thận cho Vương Nguyên để tránh làm cậu bị ước. Vương Nguyên thấy vậy cũng ngoan ngoãn vào xe trước. Sau khi Vương Nguyên vào xe rồi Nhạn Kiêu mới che ô cho Vương Tuấn Khải qua xe ngồi, sau đó mới lên ghế lái phụ ngồi.
"Đến đường số 11, ngôi biệt thự to nhất là nhà cậu ấy." Vương Tuấn Khải liếc nhìn lên gương ở giữa xe rồi lạnh nhạt nói.
Di Tuệ nghe thấy thì gật đầu rồi cũng lái xe đi. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh đi, Vương Tuấn Khải lúc này mới nhìn sang Vương Nguyên hỏi.
"Có bị ước không?"
Vương Nguyên lắc đầu.
"Không có, nhưng mà lạnh"
"Di Tuệ, mở máy sưởi ở xe lên đi." Vương Tuấn Khải nói.
Máy sưởi trong xe được mở lên, Vương Nguyên cũng bớt lạnh đi. Cậu nhìn sang Vương Tuấn Khải nói.
"Cảm ơn"
Vương Tuấn Khải nhìn cậu không trả lời, dù sao thì anh làm máy việc này cũng đâu phải vì lời cảm ơn của Vương Nguyên.
Đưa Vương Nguyên về đến nhà Vương Tuấn Khải cũng đem ô đưa cho cậu vào nhà.
"Cầm lấy rồi vào trong đi dừng để bị ước." Vương Tuấn Khải đặt ô lên tay cậu nói.
"Ồ, đi đây về cẩn thận." Vương Nguyên nói rồi cũng mở cửa xe ra rồi bung ô lên mà đi vào bên trong.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu vào trong nhà rồi mới ngã đầu ra ghế mà nhắn mắt nói.
"Về nhà"
Di Tuệ nghe anh nói cũng nhanh chóng cho xe chạy đi.
Vương Nguyên vào bên trong nhà rồi cũng bỏ ô ở gần cửa mà thay dép vào nhà. Quản Gia thấy Vương Nguyên về rồi thì cũng đi đến hỏi thăm.
"Thiếu Gia cậu về rồi, cậu không bị ước chứ?"
"Không có, tối tôi không dùng bữa làm giúp tôi ấm trà gừng đi" Vương Nguyên nói rồi cũng bỏ lên phòng.
Vương Nguyên vừa lên phòng đã quăng cặp sang một bên mà nhảy lên giường nằm trùm chăn kín cả người. Hiện giờ cậu rất lạnh không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc.
Vương Nguyên nằm trên giường một lát cũng ngủ quên luôn, đến cả điện thoại có tin nhắn hay có cuộc gọi đến cũng mặc kệ, cứ như vậy mà ngủ một hơi đến hơn 19 giờ mới thức giấc. Vương Nguyên quơ tay lấy điện thoại xem sơ qua một chút rồi cũng bỏ xuống mà chui ra khỏi chăn đi vào nhà tắm để tắm.
Hôm sau, Vương Nguyên vừa mở mắt dậy đã thấy ở bên ngoài trời mưa như trút nước. Cậu lười biếng đi vệ sinh xong rồi cũng xuống nhà dùng bữa sáng.
"Thiếu Gia, hôm nay để tôi bảo tài xế đưa cậu đi học nhé?" Quản Gia vừa dọn thức ăn lên cho cậu vừa nói.
"Ừm, bảo họ mở hệ thống sưởi trong xe lên trước đi tôi ăn xong sẽ ra ngoài." Vương Nguyên nói.
Quản Gia dọn thức ăn cho cậu xong cũng theo như lời cậu mà ra ngoài dặn dò tài xế. Thiếu Gia nhà ông từ nhỏ đã sợ lạnh, nhiệt độ chỉ cần xuống thấp một chút thôi thì Thiếu Gia nhà ông đã không chịu nỗi rồi huống chi trời lại còn mưa to không dứt.
Vương Nguyên dùng bữa xong thì cũng ra xe đi học, cậu ngồi trên xe nhìn tài xế nói.
"Lái xe chậm một chút"
"Vâng." Tài xế đáp lời cậu rồi cũng bắt đầu cho xe chạy.
Vương Nguyên nhìn những vũng nước lớn động ở trên đường, rồi lại nhìn trời cứ mưa không ngừng thì khẽ thở dài một hơi. Tài xế bên cạnh nghe thấy tiếng thở dài của cậu cũng khẽ nhìn sang cậu một cái, nhưng ông lại không dám lên tiếng hỏi cậu lý do vì sao lại thở dài.
Xe chạy đến trường, Vương Nguyên cũng che ô đi vào trong. Vương Nguyên đi trên sân trường, cậu nên tránh những vũng nước lõm chỏm ở trên mặc sân rồi cũng tiến về phía cầu thang mà đi lên. Vương Nguyên đi đến khúc cua của cầu thang thì bắt gặp Phương Hiệp đang đi xuống, cậu vốn không muốn để ý đến Phương Hiệp nhưng hắn lại chặn đường cậu.
"Chuyện của chúng ta còn chưa nói rõ đâu Vương Nguyên. Tòa án xét xử còn nghe bị cáo nói, cậu thì hay rồi trực tiếp buộc tội không cho tôi lời giải thích."
"Tôi không muốn nghe cậu giải thích, Phương Hiệp tránh đường đi tôi muốn lên lớp." Vương Nguyên nhìn Phương Hiệp nhíu nhíu mày nói.
"Hôm nay cậu không nói rõ với tôi thì đừng hòng đi." Phương Hiệp nắm lấy tay của Vương Nguyên gằng giọng nói.
"Buông tay, Phương Hiệp cậu buông tôi ra" Vương Nguyên nhìn Phương Hiệp nhăn mày nói.
"Nghe tôi giải thích."
"Tôi không muốn nghe, buông tay ra." Vương Nguyên khó chịu giật mạnh tay mình ra khỏi tay của Hiệp Văn. Nhưng sức lực hai bên lại mạnh quá làm Vương Nguyên ngã người ra sau té từ trên cầu thang xuống.
"Aaaa." Vương Nguyên lăn từ trên cầu thang xuống, đầu đập xuống nền đất một cái khiến cậu đau đớn hét lên rồi ngất đi.
Phương Hiệp nhìn thấy cậu ngã vội chạy xuống nhưng chân còn chưa đến trước mặt Vương Nguyên thì đã có người khác bế cậu đi rồi. Trước lúc người kia đi còn dùng ánh mắt đầy sát khí liếc nhìn hắn một cái khiến hắn rùng mình. Phương Hiệp vốn dĩ chỉ muốn giải thích với Vương Nguyên thật không ngờ lại làm cậu ngã từ trên cầu thang xuống bị thương.