[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Chương 12: Thiếu Gia, cậu có chuyện gì vui sao?



Sau cái ngày Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đi ăn chung với nhau thì cả hai cũng trở nên thân thiết hẳn. Vương Nguyên mấy ngày nay ở nhà cũng chỉ ôm theo điện thoại bên người mà cũng lười để ý đến đám người trong nhà nữa. Dù sao thì Vương Nguyên cảm thấy nhắn tin với Vương Tuấn Khải còn vui hơn là phải để ý đến đám người trong nhà này đó.

Cả nhà lớn nhỏ thấy Vương Nguyên cứ ôm theo điện thoại cả ngày chẳng thèm để ý đến ai cũng lấy làm lạ. Đến cả Vương Kiến Quy nói chuyện với cậu thì cậu cũng chỉ qua loa trả lời cho có rồi lại cầm điện thoại tránh đi.

Quản Gia thấy cậu cả mấy ngày cứ ôm khư khư cái điện thoại đôi lúc còn cười thì cũng khẽ hỏi.

"Thiếu Gia, cậu có chuyện gì vui sao?"

Vương Nguyên đang nhắn tin thì ngước lên nhìn ông rồi cũng lắc đầu.

"Không có, à phải rồi hôm nay Chí Hoành sẽ đến ông giúp tôi chuẩn bị một chút đồ tươi rồi mang ra vườn nhé, tôi muốn ăn đồ nướng."

"Được, cậu có cần tôi giúp cậu chuyển đổi mái che thành trong suốt không? Đợi lát cậu Chí Hoành đến hai cậu có thể vừa ăn đồ nướng vừa ngắm sao trời." Quản Gia nhìn Vương Nguyên cười tươi nói.

"Được, à phải rồi một chút có người đến đưa đồ cho tôi thì ông cứ nhận rồi đem vào nhà giúp tôi. Sao đó thì gọi tôi xuống lấy."

"Vâng ạ."

Vương Nguyên căn dặn Quản Gia xong thì cũng đi lên lầu tắm rửa, đợi Lưu Chí Hoành đến rồi cùng cậu ta ăn uống một bữa thật là đã mới được. Dù sao thì ngày mai cũng đi học rồi, không thể thoải mái mà vui vẻ như những ngày hè được.

19 giờ hơn Lưu Chí Hoành cũng đến tìm Vương Nguyên. Quản Gia vì không có sự cho phép của cậu nên cũng chỉ đành để Lưu Chí Hoành ở sofa đợi cậu còn ông thì gọi cậu bằng điện thoại nội bộ trong nhà thông báo cho cậu biết là Lưu Chí Hoành đã đến.

Vương Nguyên ở trên phòng nhận được điện thoại của Quản Gia cũng xuống nhà rồi cùng Lưu Chí Hoành ra ngoài vườn.

"Nói đi, hôm nay lại muốn xin mình giúp chuyện gì?" Vương Nguyên ngồi ở trên tấm thảm mềm mại nhướn mày nhìn Lưu Chí Hoành hỏi.

"Ơ? Cậu thật sự biết tớ có chuyện nhờ cậu giúp?" Lưu Chí Hoành kinh ngạc nhìn cậu hỏi.

"Mình còn lạ cậu sao? Nói đi muốn nhờ mình giúp chuyện gì?"

"Tớ muốn tham gia một cuộc thi máy tính ở Thành Phố S, Nguyên cậu giúp tớ đi. Không có cậu giúp đỡ thì cha tớ sẽ không cho tớ đi."

"Cuộc thi diễn ra vào khi nào?" Vương Nguyên liếc Lưu Chí Hoành nói.

"Tháng sau, ngày 19 tháng sau." Lưu Chí Hoành hào hứng nói.

"Ừ, mình sẽ giúp cậu. Có đem theo trái cây lên men đến không?"

"Có, đây nè." Lưu Chí Hoành lấy ra mấy lon trái cây lên men để lên bàn ăn.

"Đợi một chút người làm sẽ đem bếp nướng và thức ăn đến." Vương Nguyên nói.

"Không vội, phải rồi hôm qua tớ có gặp Phương Hiệp ở trường đó. Hình như cậu ta học A2 đó."

Vương Nguyên nghe đến tên Phương Hiệp thì khẽ khựng lại một nhịp động tác lấy nước, nhưng rồi cũng thản nhiên nói.

"Mặc kệ cậu ta, từ Thành Phố S đuổi đến tận đây xem ra cậu ta cũng rất rảnh rổi."

"Cậu thật sự không sao đấy chứ?" Lưu Chí Hoành trộm nhìn xem sắc mặt của Vương Nguyên.

"Không sao. Lúc trước không hiểu chuyện xem như là một bài học đi. Hơn nữa không phải mình cũng đã biết dừng đúng lúc sao?" Vương Nguyên nói.

Ở Thành Phố S đó, Phương Hiệp theo đuổi Vương Nguyên 2 năm. Cậu và hắn bên nhau 3 tháng thì đã chia tay. Sau đó Vương Nguyên cũng quay trở về Thành Phố A, thật không ngờ Phương Hiệp vậy mà cũng đã chạy đến Thành Phố A này.

"Được thôi, không nói chuyện của tên đó nữa. Nguyên Nguyên nhà chúng ta thanh tú như này sợ gì không tìm được người khác đúng không?" Lưu Chí Hoành nhìn Vương Nguyên khẽ cười nói.

"Bớt có chọc ghẹo nếu không thì cuộc thì ở Thành Phố S đừng mơ mà đi được." Vương Nguyên liếc nhìn Lưu Chí Hoành nói.

Lưu Chí Hoành bị đe dọa cũng rất biết điều mà ngậm miệng lại, nếu không may chọc Vương Nguyên tức giận rồi thì cậu sẽ không giúp Lưu Chí Hoành đến Thành Phố S thi mất.

Hai người Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành dùng bữa xong thì Vương Nguyên cũng đã có chút say. Tuy chỉ là trái cây lên men nhưng hai người uống cũng không phải ít, hơn nữa tửu lượng của Vương Nguyên không được tốt nên rất dễ say.

"Về cẩn thận đấy, mai nhớ đến chờ mình đi học." Vương Nguyên đưa Lưu Chí Hoành ra cửa nói.

"Biết rồi, cậu vào trong đi mai tớ sẽ đến chờ cậu." Lưu Chí Hoành vẫy tay chào Vương Nguyên rồi cũng ra về.

Vương Nguyên đứng nhìn Lưu Chí Hoành đi khuất rồi mới quay đầu đi vào trong nhà. Vốn dĩ cậu định bảo tài xế đưa Lưu Chí Hoành về nhưng Lưu Chí Hoành từ chối. Nhà Lưu Chí Hoành cũng không xa mà Lưu Chí Hoành cũng chẳng có say nên Vương Nguyên mới yên tâm để cậu ta về một mình.

Vương Nguyên lên trên phòng ngủ thì cũng thay đồ, vệ sinh cá nhân rồi cũng thả người xuống cái giường êm ái. Vương Nguyên vốn định xem weibo thêm một lúc nữa mới đi ngủ nhưng thấy điện thoại đã hiện 22 giờ 30 rồi thì cũng quăng điện thoại ra chỗ khác mà đi ngủ. Giờ này đã không còn sớm nữa, cậu vẫn nên đi ngủ sớm để mai còn thức sớm đi học thì hơn, mai là ngày đầu tiên đi học cậu không muốn đến trễ đâu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.