[Khải Nguyên] Thanh Xuân Rực Rỡ!

Chương 11: Vương Tuấn Khải cậu cười lên rất đẹp



Gần 19 giờ, Vương Nguyên ở trên lầu 3 đi xuống. Cậu khẽ liếc nhìn đám người ngồi ở sofa một cái rồi cũng làm như không thấy mà đi ra cửa thay giày. Vương Nguyên vừa mang giày vào thì Vương Hiểu Lan đã chạy đến ôm lấy chân cậu.

"Anh Vương Nguyên anh đi đâu vậy ạ, anh không cùng mọi người ăn cơm tối ạ?"

"Tiểu Lan ngoan buông anh ra đi, anh không ăn cơm tối đâu anh có việc phải ra ngoài." Vương Nguyên cúi người xuống xoa nhẹ đầu cô bé cười nói.

"Vậy khi anh về anh có thể mua cho Tiểu Lan kẹo không?"

"Được, anh về sẽ mua cho Tiểu Lan kẹo. Vào trong với mẹ em đi anh trễ giờ rồi."

Vương Hiểu Lan nghe Vương Nguyên nói cũng buông chân cậu ra để cậu đi. Vương Nguyên nhìn đồng hồ đã hiện 19 giờ 20 phút cũng vội vàng chạy đi, từ nhà cậu đến chỗ nhà Vương Tuấn Khải đi bộ cũng phải mất mười mấy phút mong là không trễ hẹn với anh.

Vương Nguyên chạy đến trước cửa nhà Vương Tuấn Khải cũng thở ra một hơi, cậu nhìn điện thoại vừa đúng 19 giờ 30 phút cũng vội đưa tay nhấn chuông cửa. Chuông reo lên một lúc thì cũng có người ra mở cửa, Vương Nguyên nhìn người mở cửa là một cô gái thì có chút khó hiểu.

"Chào cậu, cậu tìm ai?" Di Tuệ nhìn Vương Nguyên nhẹ nhàng hỏi.

"Xin lỗi, tôi tìm chủ của ngôi nhà này. Tôi có hẹn với cậu ấy." Vương Nguyên nhìn Di Tuệ nói.

"Vậy mời cậu vào trong."

Vương Nguyên gật đầu, cậu theo Di Tuệ vào bên trong nhà. Vương Nguyên nhìn quanh căn nhà của Vương Tuấn Khải một lượt, rồi cũng ngồi ở sofa đợi anh. Vương Nguyên ngồi đợi được một lúc thì Vương Tuấn Khải cũng ở trên phòng xuống.

"Xin lỗi để cậu đợi rồi chúng ta đi thôi." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên nói.

Vương Nguyên gật đầu rồi cũng cùng Vương Tuấn Khải đi ăn. Trên đường đi, Vương Nguyên khẽ liếc nhìn anh một cái rồi cũng tò mò hỏi.

"Người lúc nãy là chị cậu hả?"

"Không phải, đó là chị của em họ tôi không có họ hàng gì với tôi đâu. Em họ tôi đến đây học không có chỗ ở nên tôi cho họ ở nhờ." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên khẽ cười giải thích.

"Ồ, cậu có ăn được cay không? Tôi muốn đi ăn lẩu ở nhà hàng gần Quảng Trường A ấy, chỗ đó ăn rất ngon."

"Tôi không kén ăn, tùy ý cậu vậy."

Vương Nguyên nghe vậy cũng gật đầu rồi dẫn đường cho Vương Tuấn Khải đến nhà hàng mà cậu và Lưu Chí Hoành thường ăn. Sau bữa ăn quan hệ của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cũng thân hơn trước một chút. Nên trên đường về hai người cứ người này hỏi người kia trả lời.



"Vương Tuấn Khải này, tại sao cậu lại về Thành Phố A sống? Không phải trường trung học ở Thành Phố S tốt hơn sao?" Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải hỏi.

"Tôi không muốn sống ở Thành Phố S." Vương Tuấn Khải nói.

"Có liên quan đến những người lần trước ở trường sao?"

Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên hỏi thì khẽ liếc sang cậu một cái. Tuy anh chỉ mới quen Vương Nguyên nhưng khi tiếp xúc với cậu anh lại không cảm thấy khó chịu như khi tiếp xúc với những người khác nên cũng rất thoải mái mà trả lời cậu.

"Ừ. Mà cũng đừng mãi nói về tôi thế, nói về cậu đi."

"Nói về tôi sao? Tôi thì có gì để nói chứ?"

"Vương Nguyên, tại sao hôm đó cậu lại giúp tôi?"

Vương Tuấn Khải đột nhiên hỏi làm Vương Nguyên có chút bất ngờ nhưng rồi cũng rất thẳng thắng mà trả lời.

"Bởi vì tò mò thôi. Lúc đầu là vì điểm thi của cậu thu hút tôi, sau đó lại là đôi mắt có màu sắc khác biệt của cậu."

Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên nói thì khẽ nhếch môi cười.

"Có phải màu mắt của tôi nhìn rất quái dị không?"

Vương Nguyên lắc đầu.

"Không có, Vương Tuấn Khải màu mắt của cậu rất đẹp, không chỉ màu mắt thôi đâu, cả đôi mắt của cậu cũng rất đẹp nữa." Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải cười tươi nói.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy nụ cười kia của Vương Nguyên trong mắt thoáng lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó lại khẽ cười lên.

"Cảm ơn, cậu là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt tôi mà khen nó đẹp đấy."

Vương Nguyên nhìn thấy nụ cười khẽ kia của Vương Tuấn Khải tim liền đập nhanh hơn một nhịp nhưng rất nhanh đã cậu đã gạt nó sang một bên mà nói.

"Vương Tuấn Khải cậu cười lên rất đẹp."

"Vậy sao?" Vương Tuấn Khải nói.



"Phải, sau này cậu phải cười nhiều lên một chút." Vương Nguyên nói.

"Cậu lắm chuyện, đã đến đường số 11 rồi nhà cậu là căn nhà nào?" Vương Tuấn Khải nhìn dãy nhà ở trước mắt hỏi.

Vương Nguyên nghe anh hỏi thì chỉ tay về phía căn biệt thự lớn ở cách đó không xa nói.

"Là nó, căn nhà đó."

Vương Tuấn Khải nhìn theo cánh tay của Vương Nguyên, ánh mắt vừa chạm đến căn biệt thự lớn ở gần đó thì cũng thu mắt lại mà cùng cậu đi về phía trước.

"Đi nhanh lên, đã trễ rồi cậu về trễ không sợ cha mẹ cậu mắng sao?" Vương Tuấn Khải hỏi.

Vương Nguyên lắc đầu, ánh mắt thoáng buồn một cái rồi cũng nói.

"Mẹ tôi mất từ lúc tôi vừa sinh ra được mấy ngày rồi. Hơn nữa....tôi cũng như cậu vừa ở Thành Phố S quay lại đây, tôi không sợ bọn họ."

Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên nói thì cũng kinh ngạc, khốn thật Vương Nguyên vậy mà cũng như anh đều đã không còn mẹ.

"Xin lỗi, là tôi hỏi nhiều rồi làm cậu không vui."

"Không sao, chuyện qua lâu rồi tôi không để tâm nhiều như vậy." Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải cười nhạt nói.

Vương Tuấn Khải thấy vậy cũng không nói nữa, chỉ im lặng mà đi bên cạnh cậu. Đến trước cửa nhà cậu, Vương Tuấn Khải cũng tạm biệt cậu.

"Vào nhà đi tuần sau gặp lại ở trường bạn cùng bàn." Vương Tuấn Khải nói.

"Được, về cẩn thận bạn cùng bàn."

Vương Tuấn Khải gật đầu, anh nhìn Vương Nguyên vào bên trong nhà rồi mới rời đi.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

Chap này tui tặng cho bạn.......bạn đó tự mình biết rồi hihii. Đọc truyện vui vẻ nha các bạn.

Thành thật xin lỗi, nhưng truyện tui sẽ ra trễ vào chiều tối nên mọi người thông cảm nhé, tui dạo gần đây rất bận huhuu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.