Hôm sau.
Như thường lệ, Leon tỉnh dậy rất sớm.
Tinh thần của hắn cũng hăng hái hơn mọi khi.
“Master hình như rất mong đợi ?”
Kara thấy Leon sung sức như vậy liền lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên, dù sao đây chính là cuộc sống học đường mà trước giờ tôi chưa từng trải nghiệm mà.”
Leon cười tương đối vui vẻ.
“Tôi không nghĩ là master lại hứng thú với những chuyện bình thường như thế này đấy.”
Kara nói một cách không cảm xúc.
“Vậy cô nghĩ chuyện gì mới gây nên hứng thú của tôi ?”
Leon nghiêng đầu liếc mắt hỏi lại.
“Ví dụ như đưa ra mệnh lệnh để tôi tiêu diệt nhân loại mới… chẳng hạn ?”
Kara liếc mắt rồi nói một cách thản nhiên với tông giọng không hề có chút biến động, dù cho cô ấy đang nói một chuyện nghe không được tốt đẹp gì lắm.
Leon đã quá quen thuộc với chuyện này nên hắn còn chẳng buồn bận tâm, chỉ nói qua loa:
“Rồi, tôi hiểu rồi, khi nào tôi có ý định đó tôi sẽ nói với cô.”
“Tôi rất mong chờ, mặc dù tôi biết master đang qua loa.” – Kara bình tĩnh nói.
Về phần Leon, sau khi bắt chuyện với cô hắn liền chui vào nhà tắm thay đồng phục.
Đồng phục của trường có thiết kế tương tự với đồng phục hiện đại, với nam sinh là áo ngoài màu đen, áo lót trắng, đeo cà vạt và mặc quần tây có màu đen như cuộc sống này.
Nữ sinh thì cũng tương tự nhưng sẽ mặc váy ngắn thay vì quần tây như nam sinh, và sẽ đeo nơ chứ không phải cà vạt.
Leon thay đồ nhanh chóng chỉ trong vỏn vẹn 3 phút liền đi ra.
Ngắm chính bản thân trong gương thì hắn cũng thấy không tệ.
Nếu muốn nói thì thật ra vẻ ngoài của Leon không có gì nổi bật, tóc đen, mắt đen, khuôn mặt cũng không phải là đẹp đến cỡ nào, nhiều nhất chỉ coi như dễ nhìn.
Có lẽ điều nổi bật nhất ở hắn chính là một cỗ cảm giác khó tả khi tiếp cận hắn.
Nếu muốn diễn tả thì chính là: Trong sự bình tĩnh ẩn chứa nguy hiểm.
Leon một bên mang giày, một bên hỏi:
“Kara, cố có muốn cùng tôi đi xem không ?”
“Nếu đó là nguyện vọng của master thì tôi có thể miễn cưỡng đi theo.”
Một câu trả lời đúng kiểu của cô ây.
“Hmmmmm, nếu cô không có hứng thú thì tôi đành đi 1 mình vậy.”
Leon hơi suy nghĩ liền quyết định sẽ ra ngoài 1 mình.
Thời điểm ra khỏi cổng, hắn vô tình gặp được nhóm 3 tên dở hơi đã gặp vào hôm qua.
“Yo, Leon-san.” – Blanch trông thấy hắn từ đằng xa liền cất tiếng chào hỏi.
“Các cậu trông có vẻ không được khỏe lắm nhỉ, hôm qua không ngủ đủ à ?”
Leon nhìn thấy quầng thâm trên mắt họ liền hỏi.
“Ặc, cái này…” Cả 3 nhìn nhau rồi cười ngượng ngùng.
“Dù sao cũng liên quan đến tương lai sau này của cả bọn, nên bọn tôi có hơi lo lắng cũng là dễ hiểu mà.” – Dariel làm ra giải thích.
Hai tên kia cũng gật đầu phụ họa.
“Nếu đã lỡ gặp nhau rồi thì cùng đi xem điểm nào.”
Austin đề nghị.
“Đang có ý đó.” – Leon cũng gật đầu.
Thế là 4 người hội nhóm cùng nhau đến bảng thông báo.
---------------------------------------------------------
Khi mà nhóm bọn họ đến nơi thì ở bên cạnh bảng thông báo đã tụ tập khá đông người.
Xung quanh thỉnh thoảng còn có những tiếng kêu kiểu “Oh my god..”,“Má ơi.”, “Trời ạ…”
Tình hình trông có vẻ khá lộn xộn.
Leon khóe miệng hơi co giật, hắn khẽ nói với 3 người còn lại:
“Các cậu nghĩ sao nếu chúng ta đợi 1 hồi ?”
“Tôi cũng muốn làm vậy nhưng cậu quên 30 phút nữa sẽ phải có mặt trong lớp lớp để tham gia khóa sinh hoạt đầu tiên à.”
Blanch cũng nói khẽ.
“Xem ra không còn cách nào.” – Leon thở dài thườn thượt.
Ngay lúc cả đám định liều chết xông vào thì bỗng nghe được 1 giọng nói từ phía sau vang lên:
“Mọi người trật tự.”
Đám người ồn ào trong thoáng chống trở nên yên tĩnh.
Khi quay qua nhìn về phía sau, Leon thấy được một cô gái đang đứng đó.
Rất đẹp.
Đây là đánh giá của hắn sau khi quan sát.
Mái tóc dài màu vàng, đôi mắt xanh thẳm, khuôn mặt xinh đẹp và dáng người cũng không thể bắt bẽ.
Chưa kể là trên người cô toát ra 1 cỗ cảm giác rất chững chạc nếu so với những người cùng tuổi, loại cảm giác này khiến Leon đột nhiên nghĩ tới 1 người…
Nữ hoàng tộc Elf – Shivya Foretier.
Tuy rằng bọn họ là 2 người hoàn toàn khác biệt, nhưng cỗ khi chất họ sở hữu lại bằng 1 cách thần kỳ nào đó có vẻ tương tự.
Đang lúc Leon tập trung quan sát thì đồng bạn ở bên cạnh kéo áo hắn.
Blanch vội nói:
“Leon cậu đừng có đờ người ra như vậy, nhanh nép qua 1 bên nào.”
Nói xong cậu ta vội vàng lôi hắn né qua, kế đó liền khẽ giải thích:
“Đây là người của một trong tam đại gia tộc công tước – con gái Công tước Guinier – Artermia Raphal Guinier. Nghe nói cô ấy là thiên tài ở cả lĩnh vực ma thuật và học tập, cậu đừng để lại ấn tượng gì xấu kẻo bị ghi thù thì mệt lắm.”
Leon nhẹ gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Giống như để xác nhận lại lời của Blanch, đám người xung quanh đang im lặng lại đột nhiên nhốn nháo lên.
“K-kia là Artermia-sama !!!” – quần chúng A.
“Con gái cưng của công tước Guinier đây sao !” – quần chúng B.
“Nói nhỏ thôi, tôi nghe đồn cô ấy rất khắt khe, và còn… mang thù nữa.” – một quần chúng không sợ chết nào đó.
Mặc kệ những lời bàn tán, Artermia nói với đám người:
“Mọi người hãy xếp hàng một cách trật tự rồi xem lần lượt, chen lấn như vậy chỉ tổ tốn thêm thời gian thôi.”
Nói xong cô ra hiệu cho 2 cô gái phía sau, có vẻ là người ủng hộ của cô.
Ánh mắt của cô cũng đảo qua 1 lượt đám người.
Khí tràng của cô nàng này mạnh thật – đây là điều Leon nghĩ.
Đám người tuy có vài người bất mãn nhưng do uy hiếp từ địa vị nhà công tước cùng với áp lực cô đang tỏa ra nên cũng đành ngoan ngoãn nghe theo và xếp hàng.
“Kiêu ngạo thật đấy. Mà, dù sao cũng là nhà công tước, đổi thành tôi không chừng tôi còn làm hơn như vậy.” – Austin thì thầm với 3 người.
Leon chỉ hơi cười nhạt, hắn ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì.
Dù sao cách này sẽ giúp mọi người nhanh chóng xem được danh sách xếp lớp hơn thay vì cứng đứng chen lấn nhau như thế.
Sau một hồi thì chuyện cũng giải quyết xong, tất cả đều đã biết được điểm số và lớp của mình.
Leon với tổng điểm 485, xếp hạng thứ 10 và hiển nhiên được xếp vào lớp A.
Về phần nhóm 3 tên dở hơi, có vẻ đúng như Blanch đã nói là học lực bọn họ không tốt lắm, mỗi người đều chỉ đạt được hơn 400 điểm, trong đó Dariel trông bình thường nhất lại là người cao điểm nhất với số điểm 425.
Dù vậy rất không may là họ vẫn không đủ điểm để vào lớp A – lớp mà người có điểm thấp nhất là 450.
May mắn là 3 người này lại vừa lúc xếp chót trong danh sách học sinh lớp B, nhất là Blanch, tên này chỉ có 410 điểm, kém 1 điểm nữa là hắn rơi vào lớp C rồi.
Trong số những người xếp hạng trên cùng thì nổi bật nhất chính là hạng nhất – chính là cô nàng con gái bá tước vừa nãy – Artermia.
Là người hiếm hoi sở hữu 2 chúc phúc cùng với sở hữu lượng kiến thức đáng nể, cô thành công giật lấy vị trí hạng nhất với tổng điểm 5 bài thi tính cả phần thi ma thuật là 500.
Không ngạc nhiên khi họ nói cô nàng là thiên tài.
Bản thân Artermia có lẽ rất tự tin nên cô chỉ vừa lướt qua hạng nhất liền đi thẳng về lớp A.
Leon cùng đám 3 tên dở hơi chia tay nhau tại hành lang, sau đó 1 mình hắn đi hướng lớp mà mình đã được sắp xếp – Năm nhất, lớp 1-A.
-----------------------------------------
Thời điểm Leon bước vào, mọi người trong lớp đã bắt đầu giao lưu với nhau.
Chuyện hắn bước vào lớp cũng chỉ khiến họ thoáng nhìn qua một chút, sau đó liền tiếp tục cuộc trò chuyện.
Leon cũng vui vẻ thanh nhàn.
Hắn không muốn bị người chú ý vì sẽ dễ chọc đến phiền toái lắm.
Lớp học được bài trí theo kiểu ghế ngồi phân hình bậc thang như ở các trường đại học, và có vẻ như mọi người được quyền tự do lựa chọn bất cứ chỗ nào họ thích miễn nó còn trống.
Leon hơi nhìn quanh rồi quyết định chọn lấy 1 vị trí nằm ở gần cuối lớp và sát vách tường bên phải – một vị trí mà hắn có thể tự tin nói là chỉ cần mình không hành động kỳ quặc thì 96,69% sẽ không bị ai chú ý tới.
Kế đó hắn liền an tọa và ngồi yên chờ đợi tiết học đầu tiên ở trường bắt đầu.
Thời điểm vào lớp Leon cung nhìn thấy cô nàng con gái công tước – Artermia, cô đang đeo một chiếc kính gọng vuông và ngồi đọc sách ở dãy bàn thứ hai bên trái.
Tính ra thì chỗ của hắn và cô thuộc về kiểu “đầu sông cuối sông” luôn rồi, như thế này sẽ tránh được việc bị chú ý.
Những người tài giỏi luôn thu hút sự chú ý về phía họ, và những người ở bên cạnh người tài giỏi cũng sẽ bị người khác yên lặng quan sát. Đây chính là quy luật bất biến.
Vậy nên ở vị trí mà 8 cây gậy trúc đánh cũng không đến này Leon mới có thể yên tâm.
Trong lúc im lặng quan sát thì bên tai hắn thỉnh thoảng vẫn nghe được cuộc trò chuyện của các “bạn cùng lớp”.
“Này, Artermia-sama lại đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn kìa, quả không hổ danh là thiên tài.”
“Ừm, mà các cậu biết tin gì chưa ?”
“Cái gì ?”
“Nghe nói năm nay trong số học sinh có không ít người mạnh mẽ đấy, trong đó nghe đồn còn có 1 học sinh học bổng đã sử dụng ma pháp cấp 1 với uy lực tương đương ma pháp cấp 2 nữa.”
“Ừ, tôi cũng nghe nói chuyện đó, không chừng năm nay sẽ trở thành giới tân sinh mạnh nhất những năm qua đấy.”
Leon lắng nghe câu chuyện mà kém chút nữa liền phun ra.
“Quả nhiên là kiểu gì cũng vẫn sẽ bị chú ý mà.” – Leon thì thầm mà chỉ mình hắn nghe thấy.
“Cũng may, năm nay có vẻ có rất nhiều người tài giỏi, nên mình cũng chỉ là một thường dân hơi nổi bật mà thôi, không sao, vẫn còn có thể cứu vãn, chỉ cần mình…”
Leon còn đang tự thôi miên bản thân thì đột nhiên có một bàn tay chìa ra trước mặt cậu.
“Chào cậu, cậu cũng là học sinh học bổng đúng không, hân hạnh làm quen.”
Leon theo bản năng ngước nhìn.
Một cô gái có mái tóc dài màu tím, khuôn mặt xinh xắn và giọng nói dễ thương đang đứng trước mặt hắn.
À, ngực cũng khá khủng nữa.
Nhưng Leon hiển nhiên không phải loại người sẽ đi để ý đến phụ nữ lắm.
Vì ngoại trừ người đẹp nổi trội như Shivya-san ra thì trong mắt hắn nhân loại gần như đều trông hao hao giống nhau.
Hiển nhiên là không tính tới thần linh, mà thần linh cũng đâu thể tính là người nữa nhỉ ?
Leon cũng không thể làm ngơ khi người ta đã tới tận trước mặt mình để làm quen, hắn đánh nở nụ cười công thức hóa chiêu bài của mình rồi cũng đưa tay ra:
“Hân hạnh làm quen. Tôi là Leon de Fedorov, một thường dân nhận học bổng.”
“Mình là Ophelia fou Loudie, cha mình là một nam tước, và mình cũng là học sinh học bổng như cậu.”
Cô gái tóc tím – Ophelia – bắt lấy tay Leon rồi vui vẻ nói.
“Hình như ghế bên cạnh cậu còn đang trống nhỉ ? Mình ngồi bên cạnh được không ?”
Leon miễn cưỡng giật giật khuôn mặt đang trở nên cứng đờ của mình rồi làm ra thư thế xin mời:
“Cứ tự nhiên.”
Cô nàng thấy hắn đồng ý liền vui vẻ ngồi cạnh , hăng hái nói:
“Từ giờ mong được chiếu cố, Leon-san.”
“Tôi cũng vậy.” – Leon miễn cưỡng nói hùa theo.
Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng hình như hắn đã thành công gây nên sự chú ý.
“Kia là học sinh học bổng, hơn nữa còn là ở lớp A, lẽ nào…”
“Chắc là cậu ta đấy ! Cái tên biến thái dùng ma pháp cấp 1 đánh xuyên bia bắn…”
“Cậu ta trông bình thường thật nhỉ ? Không thể tin được.”
Giờ Leon mới biết đám người này hóa ra còn không hề chú ý đến hắn là ai từ khi bước vào lớp !
Mà đó còn chưa phải điều tệ nhất.
Bởi vì thông qua khóe mắt, Leon thấy được hình như ở bàn bên kia cũng có một ánh mắt thỉnh thoảng lại dò xét nơi này.
Con gái công tước – Artermia Ralpha Guinier.
“Mình lại cắm flag à ???”
Leon ôm đầu.
Hắn thề hắn chỉ vô tình nói ra miệng mà thôi, hơn nữa chỉ là nói nhỏ.
Một lần nữa, Leon sâu sắc cảm nhận được thế giới tràn đầy ác ý nhằm vào hắn.
----------------------------------
“Cậu trai đó…”
Đúng vậy, Artermia thật sự đã chú ý đến Leon.
Một phần là do lời xì xào của những người xung quanh, còn một phần là do cô cũng nhớ tới…
Khoảng 20 phút trước, lúc cô đề nghị mọi người xếp hàng để xem danh sách lớp, có một câu trai đã nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Bình thường cô cũng thường xuyên bị người xung quanh nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt của cậu trai đó cùng ánh mắt của những người bình thường lại khác biệt.
Những người khác khi nhìn Artermia trong mắt thường hoặc là sợ hãi, hoặc ngưỡng mộ, hoặc ghen ghét, thâm chí cũng có những ánh mắt còn cho cô cảm giác cực kỳ khó chịu.
Nhưng cách cậu trai này nhìn cô lại vô cùng… bình thản.
Như thể đối với cậu ta, cô cũng không phải là con gái công tước hay thiên tài, cô chỉ đơn giản là một “người”.
Dù Leon rất cỗ che giấu đi sự “không giống người” của mình, nhưng Artermia vậy mà lại có thể trong thoáng chốc nhận ra bản chất của hắn.
Có lẽ đây cũng chính là cái người ta gọi là “siêu trực giác”.
Rõ ràng chỉ thoáng nhìn qua, vậy mà cô có thể “đọc” được nhiều như vậy.
“Cậu trai này… không bình thường.”
Artermia yên lặng đánh giá.
Ngay lúc này, một tiếng động khác đã thu hút sự chú ý của cô và cả lớp
---------------------------------------
Nghe được tiếng mở cửa, Leon cùng Ophelia cũng theo sự chú ý của cả lớp mà nhìn về phía cửa ra vào.
Bước vào lớp học là bóng dáng của 4 chàng trai.
Dựa theo đánh giá của Leon thì chính là “đẹp hơn phần lớn những người bình thường”.
Dẫn đầu là một chàng trai có mái tóc xanh tím với các đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt hút hồn cùng thân cao ước chừng 1m75.
Kế tiếp bước vào chính là 3 chàng trai khác, người bên trái có mái tóc tím khá dài và cũng đẹp trai, chỉ là cậu ta cho Leon cảm giác giống như tên trap boy nào đó.
Người ở giữa là một anh chàng với mái tóc ánh kim, khuôn mặt góc cạnh mạnh mẽ, và đặc biệt là thân hình khổng lồ của cậu ta vừa nhìn liền để người khác biết kẻ này không dễ chọc.
Người bên phải là một anh chàng tóc đỏ, ánh mắt của cậu ta cho người khác một loại cảm giác không thoải mái lắm, nhưng hiển nhiên cậu ta cũng đẹp trai như 3 người còn lại.
Bốn người đứng chung một chỗ khiến Leon đột nhiên nghĩ tới một cuốn sách mà hắn đọc ở kiếp trước, hình như tựa đề là: 3 chàng lính ngự lâm.
Đương nhiên ở đây không phải ba mà là bốn.
“Tsk, hết chỗ trống rồi sao…”
Người bước vào đầu tiên – chàng trai có mái tóc tím xanh – khẽ chép miệng, tuy cậu ta nói không to nhưng vì mọi người đều im lặng từ lúc đám bọn họ bước vào nên hiển nhiên tất cả đều đã nghe thấy.
“Đ-Điện hạ, bên này còn chỗ trống, bên này…” – Một nữ sinh nào đó.
“Điện hạ, chỗ thần, chỗ của thần còn trống…” – một nữ sinh khác.
“Điện hạ, nếu ngài không chê thì…”
“…”
Cả phòng học đột nhiên nháo nhào lên, chủ yếu là đám con gái.
Về phần đám con trai thì…
“Là điện hạ.”
“Điện hạ cùng nhóm của ngài ấy cũng… à mà không đúng, họ ở trong lớp A là hiển nhiên rồi.”
“…”
Leon chỉ ngồi 1 bên yên lặng nhìn cảnh này.
Rõ ràng lớp học còn dư chỗ, nhưng người gọi là [điện hạ] kia lại không ngồi, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết là cậu ta không muốn ngồi cùng với những người khác rồi.
“Điện hạ, nếu không ngài hãy ngồi cạnh chỗ của em…”
Một giọng nói thu hút sự chú ý của Leon.
Là cô nàng Artermia đó.
Nhưng vị điện hạ chỉ ngó lơ lời mời của Artermia mà nhìn quanh, sau đó…
“Cô… là cô…”
Bỗng nhiên cậu ta chỉ về 1 vị trí ở dãy bàn thứ 4, nơi mà một cô gái đang ngồi.
Cô gái này có mái tóc màu vàng, dáng vẻ nhỏ nhắn và xinh xắn, tuy không xinh đẹp bằng Artermia nhưng nếu muốn chấm điểm cũng được khoảng 8.5/10.
Và cô nàng vốn không thu hút sự chú ý đột nhiên như bị giật mình rồi ngơ ngác chỉ vào bản thân:
“Hả…? Tôi…?”
Vẻ mặt cô như thể còn không rõ xảy ra chuyện gì.
Chỉ là Leon hơi nhíu mày.
“Cô gái này… có gì đó không ổn.” – Leon thầm nghĩ.
Dù cách tương đối xa và hành động cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng Leon tự tin mình không nhìn lầm.
Hắn chắc chắn mình vừa thấy được khóe miệng cô hơi nhếch lên trong khoảng khắc.
“Đúng, chính là em, là cô gái lúc sáng đã…”
Vị điện hạ nhìn chằm chằm cô.
Cậu ta nói được nửa câu liền im lặng, sau đó bước tới trước vị trí bàn mà cô ngồi rồi nói với người học sinh ở bàn đó:
“Này cậu, tôi ngồi chỗ này được chứ.”
Thanh niên bị điện hạ gọi tên liền giật mình rồi đứng lên:
“V-Vâng, dĩ nhiên rồi.”
Nói xong cậu ta liền nhường chỗ và đi tìm vị trí khác.
“Cảm ơn.”
Điện hạ cảm ơn một cách hời hợt rồi ngồi xuống chiếc bàn phía trước cô gái.
Những người đi cùng cậu ta như thể cùng lúc bắt được tín hiệu vậy, tất cả đều chọn vị trí ở xung quanh cô gái vừa nãy để ngồi, mặc kệ có người nào đang ngồi hay không.
Vì miễn là họ đi tới, dù là chỗ có người đi nữa thì người kia cũng sẽ tự động nhường ghế.
Vị điện hạ lúc này mới quay lại với thái độ quay ngoắt 180 độ so với vẻ lạnh lùng vừa nãy:
“Này, em cho ta biết tên được chứ ? Ta là Gerazt Ralpha Richartd.” Cậu ta nở 1 nụ cười có thể nói là chiêu bài khi tán gái.
“Etou… tôi… em… em là Army fou Krezt, con gái thứ của tử tước Krezt, uhm... trước khi trở thành quý tộc thì em được nuôi dạy như 1 thường dân. Xin lỗi nếu lúc nãy em đã thất lễ.”
Cô gái tên Army lí nhí nói.
“Hân hạnh làm quen, tên anh là Fluss fia Mamorier, con trai hầu tước.” – chàng trai tóc tím giống trap boy nói.
“Anh là Chase fia Beaufort, con trai bá tước.” – người nói anh chàng cao to có mái tóc ánh kim.
“Anh là Chris fia Sebert, con trai bá tước. Hân hạnh.” – Anh chàng cuối cùng với mái tóc đỏ mà được Leon đánh giá là “người có ánh nhìn khiến người khác khó chịu” lên tiếng.
Artermia sau khi ngỏ lời mời hoàng tử điện hạ và bị bơ đẹp thì hơi nhăn mặt, nhưng cô cũng không nói gì mà ngồi trở lại chỗ của mình.
Lúc này thì giáo viên cũng bước vào lớp và cắt đứt cuộc trò chuyện của đám người.
“Các em trật tự !”
Giáo viên là một phụ nữa trung niên, trên tay cô cầm theo một quyển sách dày và mang kính cận.
“Tự giới thiệu một chút, tôi là Claudie von Brayes, giáo viên chủ nhiệm của các em, tôi sẽ đồng hành cùng các em cho đến hết năm học này… hoặc không.”
Vị giáo viên tự giới thiệu rồi nói ra 1 câu khó hiểu.
Cô nói tiếp:
“Đầu tiên để tôi nói sơ qua 1 chút. Thứ nhất, các lớp mỗi tháng đều sẽ có 1 bài kiểm tra định kỳ, tháng 8 sẽ có 1 bài thi giữa kỳ và tháng 3 năm sau là thi cuối kỳ. Tuy chỉ là bài kiểm tra định kỳ nhưng nó cũng cực kỳ quan trọng vì nó là tiêu chí để đánh giá học lực các em có xứng đáng với lớp hay không. Nếu điểm số không đủ thì các em buộc phải chuyển xuống lớp dưới để những người điểm cao ở các lớp khác lên thế chỗ, vậy nên đừng có lơ là đấy.”
Đám người được 1 trận xì xào bàn tán.
Vị giáo viên hơi chờ mọi người một chút rồi ra dấu im lặng và nói:
“Thứ 2 là về thời khóa biểu. Vì đây là trường quý tộc nên hiển nhiên nó sẽ không giống với các trường thông thường mà các em biết.”
“Lớp sẽ học buổi sáng, từ thứ 2 đến thứ 6, buổi chiều các ngày 2 4 6 là khóa học lễ nghi quý tộc, chiều thứ 3 và thứ 5 là tự học. Thứ 7 và chủ nhật các em được nghỉ.”
“Các em đã nhớ chưa ?”
Claudie-sensei kết thúc buổi giới thiệu của mình.
Cả lớp gật đầu trả lời:
“Vâng.”
“Ừ, tốt lắm. Vì vương quốc Eplante là vương quốc của những mạo hiểm giả nên ở tiết học đầu tiên chúng ta sẽ học về kiến thức dã ngoại sinh tồn.”
Cô Claudie nói với cả lớp.
Buổi học đầu tiên bắt đầu.
Vì là buổi đầu nên chỉ học những thứ cơ bản như kiến thức về các loại quái vật ở bên ngoài cùng tập tính của chúng.
Dù vậy lượng thông tin vẫn khá nhiều.
Buổi trưa là thời gian ăn trưa, kéo dài từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều.
Buổi chiều là thời gian học về lễ nghi quý tộc.
Leon đã trải qua 1 ngày tương đối phong phú, hắn cũng học được nhiều điều hơn về giới quý tộc của thế giới này.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
Như thường lệ, Leon tỉnh dậy rất sớm.
Tinh thần của hắn cũng hăng hái hơn mọi khi.
“Master hình như rất mong đợi ?”
Kara thấy Leon sung sức như vậy liền lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên, dù sao đây chính là cuộc sống học đường mà trước giờ tôi chưa từng trải nghiệm mà.”
Leon cười tương đối vui vẻ.
“Tôi không nghĩ là master lại hứng thú với những chuyện bình thường như thế này đấy.”
Kara nói một cách không cảm xúc.
“Vậy cô nghĩ chuyện gì mới gây nên hứng thú của tôi ?”
Leon nghiêng đầu liếc mắt hỏi lại.
“Ví dụ như đưa ra mệnh lệnh để tôi tiêu diệt nhân loại mới… chẳng hạn ?”
Kara liếc mắt rồi nói một cách thản nhiên với tông giọng không hề có chút biến động, dù cho cô ấy đang nói một chuyện nghe không được tốt đẹp gì lắm.
Leon đã quá quen thuộc với chuyện này nên hắn còn chẳng buồn bận tâm, chỉ nói qua loa:
“Rồi, tôi hiểu rồi, khi nào tôi có ý định đó tôi sẽ nói với cô.”
“Tôi rất mong chờ, mặc dù tôi biết master đang qua loa.” – Kara bình tĩnh nói.
Về phần Leon, sau khi bắt chuyện với cô hắn liền chui vào nhà tắm thay đồng phục.
Đồng phục của trường có thiết kế tương tự với đồng phục hiện đại, với nam sinh là áo ngoài màu đen, áo lót trắng, đeo cà vạt và mặc quần tây có màu đen như cuộc sống này.
Nữ sinh thì cũng tương tự nhưng sẽ mặc váy ngắn thay vì quần tây như nam sinh, và sẽ đeo nơ chứ không phải cà vạt.
Leon thay đồ nhanh chóng chỉ trong vỏn vẹn 3 phút liền đi ra.
Ngắm chính bản thân trong gương thì hắn cũng thấy không tệ.
Nếu muốn nói thì thật ra vẻ ngoài của Leon không có gì nổi bật, tóc đen, mắt đen, khuôn mặt cũng không phải là đẹp đến cỡ nào, nhiều nhất chỉ coi như dễ nhìn.
Có lẽ điều nổi bật nhất ở hắn chính là một cỗ cảm giác khó tả khi tiếp cận hắn.
Nếu muốn diễn tả thì chính là: Trong sự bình tĩnh ẩn chứa nguy hiểm.
Leon một bên mang giày, một bên hỏi:
“Kara, cố có muốn cùng tôi đi xem không ?”
“Nếu đó là nguyện vọng của master thì tôi có thể miễn cưỡng đi theo.”
Một câu trả lời đúng kiểu của cô ây.
“Hmmmmm, nếu cô không có hứng thú thì tôi đành đi 1 mình vậy.”
Leon hơi suy nghĩ liền quyết định sẽ ra ngoài 1 mình.
Thời điểm ra khỏi cổng, hắn vô tình gặp được nhóm 3 tên dở hơi đã gặp vào hôm qua.
“Yo, Leon-san.” – Blanch trông thấy hắn từ đằng xa liền cất tiếng chào hỏi.
“Các cậu trông có vẻ không được khỏe lắm nhỉ, hôm qua không ngủ đủ à ?”
Leon nhìn thấy quầng thâm trên mắt họ liền hỏi.
“Ặc, cái này…” Cả 3 nhìn nhau rồi cười ngượng ngùng.
“Dù sao cũng liên quan đến tương lai sau này của cả bọn, nên bọn tôi có hơi lo lắng cũng là dễ hiểu mà.” – Dariel làm ra giải thích.
Hai tên kia cũng gật đầu phụ họa.
“Nếu đã lỡ gặp nhau rồi thì cùng đi xem điểm nào.”
Austin đề nghị.
“Đang có ý đó.” – Leon cũng gật đầu.
Thế là 4 người hội nhóm cùng nhau đến bảng thông báo.
---------------------------------------------------------
Khi mà nhóm bọn họ đến nơi thì ở bên cạnh bảng thông báo đã tụ tập khá đông người.
Xung quanh thỉnh thoảng còn có những tiếng kêu kiểu “Oh my god..”,“Má ơi.”, “Trời ạ…”
Tình hình trông có vẻ khá lộn xộn.
Leon khóe miệng hơi co giật, hắn khẽ nói với 3 người còn lại:
“Các cậu nghĩ sao nếu chúng ta đợi 1 hồi ?”
“Tôi cũng muốn làm vậy nhưng cậu quên 30 phút nữa sẽ phải có mặt trong lớp lớp để tham gia khóa sinh hoạt đầu tiên à.”
Blanch cũng nói khẽ.
“Xem ra không còn cách nào.” – Leon thở dài thườn thượt.
Ngay lúc cả đám định liều chết xông vào thì bỗng nghe được 1 giọng nói từ phía sau vang lên:
“Mọi người trật tự.”
Đám người ồn ào trong thoáng chống trở nên yên tĩnh.
Khi quay qua nhìn về phía sau, Leon thấy được một cô gái đang đứng đó.
Rất đẹp.
Đây là đánh giá của hắn sau khi quan sát.
Mái tóc dài màu vàng, đôi mắt xanh thẳm, khuôn mặt xinh đẹp và dáng người cũng không thể bắt bẽ.
Chưa kể là trên người cô toát ra 1 cỗ cảm giác rất chững chạc nếu so với những người cùng tuổi, loại cảm giác này khiến Leon đột nhiên nghĩ tới 1 người…
Nữ hoàng tộc Elf – Shivya Foretier.
Tuy rằng bọn họ là 2 người hoàn toàn khác biệt, nhưng cỗ khi chất họ sở hữu lại bằng 1 cách thần kỳ nào đó có vẻ tương tự.
Đang lúc Leon tập trung quan sát thì đồng bạn ở bên cạnh kéo áo hắn.
Blanch vội nói:
“Leon cậu đừng có đờ người ra như vậy, nhanh nép qua 1 bên nào.”
Nói xong cậu ta vội vàng lôi hắn né qua, kế đó liền khẽ giải thích:
“Đây là người của một trong tam đại gia tộc công tước – con gái Công tước Guinier – Artermia Raphal Guinier. Nghe nói cô ấy là thiên tài ở cả lĩnh vực ma thuật và học tập, cậu đừng để lại ấn tượng gì xấu kẻo bị ghi thù thì mệt lắm.”
Leon nhẹ gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Giống như để xác nhận lại lời của Blanch, đám người xung quanh đang im lặng lại đột nhiên nhốn nháo lên.
“K-kia là Artermia-sama !!!” – quần chúng A.
“Con gái cưng của công tước Guinier đây sao !” – quần chúng B.
“Nói nhỏ thôi, tôi nghe đồn cô ấy rất khắt khe, và còn… mang thù nữa.” – một quần chúng không sợ chết nào đó.
Mặc kệ những lời bàn tán, Artermia nói với đám người:
“Mọi người hãy xếp hàng một cách trật tự rồi xem lần lượt, chen lấn như vậy chỉ tổ tốn thêm thời gian thôi.”
Nói xong cô ra hiệu cho 2 cô gái phía sau, có vẻ là người ủng hộ của cô.
Ánh mắt của cô cũng đảo qua 1 lượt đám người.
Khí tràng của cô nàng này mạnh thật – đây là điều Leon nghĩ.
Đám người tuy có vài người bất mãn nhưng do uy hiếp từ địa vị nhà công tước cùng với áp lực cô đang tỏa ra nên cũng đành ngoan ngoãn nghe theo và xếp hàng.
“Kiêu ngạo thật đấy. Mà, dù sao cũng là nhà công tước, đổi thành tôi không chừng tôi còn làm hơn như vậy.” – Austin thì thầm với 3 người.
Leon chỉ hơi cười nhạt, hắn ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì.
Dù sao cách này sẽ giúp mọi người nhanh chóng xem được danh sách xếp lớp hơn thay vì cứng đứng chen lấn nhau như thế.
Sau một hồi thì chuyện cũng giải quyết xong, tất cả đều đã biết được điểm số và lớp của mình.
Leon với tổng điểm 485, xếp hạng thứ 10 và hiển nhiên được xếp vào lớp A.
Về phần nhóm 3 tên dở hơi, có vẻ đúng như Blanch đã nói là học lực bọn họ không tốt lắm, mỗi người đều chỉ đạt được hơn 400 điểm, trong đó Dariel trông bình thường nhất lại là người cao điểm nhất với số điểm 425.
Dù vậy rất không may là họ vẫn không đủ điểm để vào lớp A – lớp mà người có điểm thấp nhất là 450.
May mắn là 3 người này lại vừa lúc xếp chót trong danh sách học sinh lớp B, nhất là Blanch, tên này chỉ có 410 điểm, kém 1 điểm nữa là hắn rơi vào lớp C rồi.
Trong số những người xếp hạng trên cùng thì nổi bật nhất chính là hạng nhất – chính là cô nàng con gái bá tước vừa nãy – Artermia.
Là người hiếm hoi sở hữu 2 chúc phúc cùng với sở hữu lượng kiến thức đáng nể, cô thành công giật lấy vị trí hạng nhất với tổng điểm 5 bài thi tính cả phần thi ma thuật là 500.
Không ngạc nhiên khi họ nói cô nàng là thiên tài.
Bản thân Artermia có lẽ rất tự tin nên cô chỉ vừa lướt qua hạng nhất liền đi thẳng về lớp A.
Leon cùng đám 3 tên dở hơi chia tay nhau tại hành lang, sau đó 1 mình hắn đi hướng lớp mà mình đã được sắp xếp – Năm nhất, lớp 1-A.
-----------------------------------------
Thời điểm Leon bước vào, mọi người trong lớp đã bắt đầu giao lưu với nhau.
Chuyện hắn bước vào lớp cũng chỉ khiến họ thoáng nhìn qua một chút, sau đó liền tiếp tục cuộc trò chuyện.
Leon cũng vui vẻ thanh nhàn.
Hắn không muốn bị người chú ý vì sẽ dễ chọc đến phiền toái lắm.
Lớp học được bài trí theo kiểu ghế ngồi phân hình bậc thang như ở các trường đại học, và có vẻ như mọi người được quyền tự do lựa chọn bất cứ chỗ nào họ thích miễn nó còn trống.
Leon hơi nhìn quanh rồi quyết định chọn lấy 1 vị trí nằm ở gần cuối lớp và sát vách tường bên phải – một vị trí mà hắn có thể tự tin nói là chỉ cần mình không hành động kỳ quặc thì 96,69% sẽ không bị ai chú ý tới.
Kế đó hắn liền an tọa và ngồi yên chờ đợi tiết học đầu tiên ở trường bắt đầu.
Thời điểm vào lớp Leon cung nhìn thấy cô nàng con gái công tước – Artermia, cô đang đeo một chiếc kính gọng vuông và ngồi đọc sách ở dãy bàn thứ hai bên trái.
Tính ra thì chỗ của hắn và cô thuộc về kiểu “đầu sông cuối sông” luôn rồi, như thế này sẽ tránh được việc bị chú ý.
Những người tài giỏi luôn thu hút sự chú ý về phía họ, và những người ở bên cạnh người tài giỏi cũng sẽ bị người khác yên lặng quan sát. Đây chính là quy luật bất biến.
Vậy nên ở vị trí mà 8 cây gậy trúc đánh cũng không đến này Leon mới có thể yên tâm.
Trong lúc im lặng quan sát thì bên tai hắn thỉnh thoảng vẫn nghe được cuộc trò chuyện của các “bạn cùng lớp”.
“Này, Artermia-sama lại đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn kìa, quả không hổ danh là thiên tài.”
“Ừm, mà các cậu biết tin gì chưa ?”
“Cái gì ?”
“Nghe nói năm nay trong số học sinh có không ít người mạnh mẽ đấy, trong đó nghe đồn còn có 1 học sinh học bổng đã sử dụng ma pháp cấp 1 với uy lực tương đương ma pháp cấp 2 nữa.”
“Ừ, tôi cũng nghe nói chuyện đó, không chừng năm nay sẽ trở thành giới tân sinh mạnh nhất những năm qua đấy.”
Leon lắng nghe câu chuyện mà kém chút nữa liền phun ra.
“Quả nhiên là kiểu gì cũng vẫn sẽ bị chú ý mà.” – Leon thì thầm mà chỉ mình hắn nghe thấy.
“Cũng may, năm nay có vẻ có rất nhiều người tài giỏi, nên mình cũng chỉ là một thường dân hơi nổi bật mà thôi, không sao, vẫn còn có thể cứu vãn, chỉ cần mình…”
Leon còn đang tự thôi miên bản thân thì đột nhiên có một bàn tay chìa ra trước mặt cậu.
“Chào cậu, cậu cũng là học sinh học bổng đúng không, hân hạnh làm quen.”
Leon theo bản năng ngước nhìn.
Một cô gái có mái tóc dài màu tím, khuôn mặt xinh xắn và giọng nói dễ thương đang đứng trước mặt hắn.
À, ngực cũng khá khủng nữa.
Nhưng Leon hiển nhiên không phải loại người sẽ đi để ý đến phụ nữ lắm.
Vì ngoại trừ người đẹp nổi trội như Shivya-san ra thì trong mắt hắn nhân loại gần như đều trông hao hao giống nhau.
Hiển nhiên là không tính tới thần linh, mà thần linh cũng đâu thể tính là người nữa nhỉ ?
Leon cũng không thể làm ngơ khi người ta đã tới tận trước mặt mình để làm quen, hắn đánh nở nụ cười công thức hóa chiêu bài của mình rồi cũng đưa tay ra:
“Hân hạnh làm quen. Tôi là Leon de Fedorov, một thường dân nhận học bổng.”
“Mình là Ophelia fou Loudie, cha mình là một nam tước, và mình cũng là học sinh học bổng như cậu.”
Cô gái tóc tím – Ophelia – bắt lấy tay Leon rồi vui vẻ nói.
“Hình như ghế bên cạnh cậu còn đang trống nhỉ ? Mình ngồi bên cạnh được không ?”
Leon miễn cưỡng giật giật khuôn mặt đang trở nên cứng đờ của mình rồi làm ra thư thế xin mời:
“Cứ tự nhiên.”
Cô nàng thấy hắn đồng ý liền vui vẻ ngồi cạnh , hăng hái nói:
“Từ giờ mong được chiếu cố, Leon-san.”
“Tôi cũng vậy.” – Leon miễn cưỡng nói hùa theo.
Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng hình như hắn đã thành công gây nên sự chú ý.
“Kia là học sinh học bổng, hơn nữa còn là ở lớp A, lẽ nào…”
“Chắc là cậu ta đấy ! Cái tên biến thái dùng ma pháp cấp 1 đánh xuyên bia bắn…”
“Cậu ta trông bình thường thật nhỉ ? Không thể tin được.”
Giờ Leon mới biết đám người này hóa ra còn không hề chú ý đến hắn là ai từ khi bước vào lớp !
Mà đó còn chưa phải điều tệ nhất.
Bởi vì thông qua khóe mắt, Leon thấy được hình như ở bàn bên kia cũng có một ánh mắt thỉnh thoảng lại dò xét nơi này.
Con gái công tước – Artermia Ralpha Guinier.
“Mình lại cắm flag à ???”
Leon ôm đầu.
Hắn thề hắn chỉ vô tình nói ra miệng mà thôi, hơn nữa chỉ là nói nhỏ.
Một lần nữa, Leon sâu sắc cảm nhận được thế giới tràn đầy ác ý nhằm vào hắn.
----------------------------------
“Cậu trai đó…”
Đúng vậy, Artermia thật sự đã chú ý đến Leon.
Một phần là do lời xì xào của những người xung quanh, còn một phần là do cô cũng nhớ tới…
Khoảng 20 phút trước, lúc cô đề nghị mọi người xếp hàng để xem danh sách lớp, có một câu trai đã nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Bình thường cô cũng thường xuyên bị người xung quanh nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt của cậu trai đó cùng ánh mắt của những người bình thường lại khác biệt.
Những người khác khi nhìn Artermia trong mắt thường hoặc là sợ hãi, hoặc ngưỡng mộ, hoặc ghen ghét, thâm chí cũng có những ánh mắt còn cho cô cảm giác cực kỳ khó chịu.
Nhưng cách cậu trai này nhìn cô lại vô cùng… bình thản.
Như thể đối với cậu ta, cô cũng không phải là con gái công tước hay thiên tài, cô chỉ đơn giản là một “người”.
Dù Leon rất cỗ che giấu đi sự “không giống người” của mình, nhưng Artermia vậy mà lại có thể trong thoáng chốc nhận ra bản chất của hắn.
Có lẽ đây cũng chính là cái người ta gọi là “siêu trực giác”.
Rõ ràng chỉ thoáng nhìn qua, vậy mà cô có thể “đọc” được nhiều như vậy.
“Cậu trai này… không bình thường.”
Artermia yên lặng đánh giá.
Ngay lúc này, một tiếng động khác đã thu hút sự chú ý của cô và cả lớp
---------------------------------------
Nghe được tiếng mở cửa, Leon cùng Ophelia cũng theo sự chú ý của cả lớp mà nhìn về phía cửa ra vào.
Bước vào lớp học là bóng dáng của 4 chàng trai.
Dựa theo đánh giá của Leon thì chính là “đẹp hơn phần lớn những người bình thường”.
Dẫn đầu là một chàng trai có mái tóc xanh tím với các đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt hút hồn cùng thân cao ước chừng 1m75.
Kế tiếp bước vào chính là 3 chàng trai khác, người bên trái có mái tóc tím khá dài và cũng đẹp trai, chỉ là cậu ta cho Leon cảm giác giống như tên trap boy nào đó.
Người ở giữa là một anh chàng với mái tóc ánh kim, khuôn mặt góc cạnh mạnh mẽ, và đặc biệt là thân hình khổng lồ của cậu ta vừa nhìn liền để người khác biết kẻ này không dễ chọc.
Người bên phải là một anh chàng tóc đỏ, ánh mắt của cậu ta cho người khác một loại cảm giác không thoải mái lắm, nhưng hiển nhiên cậu ta cũng đẹp trai như 3 người còn lại.
Bốn người đứng chung một chỗ khiến Leon đột nhiên nghĩ tới một cuốn sách mà hắn đọc ở kiếp trước, hình như tựa đề là: 3 chàng lính ngự lâm.
Đương nhiên ở đây không phải ba mà là bốn.
“Tsk, hết chỗ trống rồi sao…”
Người bước vào đầu tiên – chàng trai có mái tóc tím xanh – khẽ chép miệng, tuy cậu ta nói không to nhưng vì mọi người đều im lặng từ lúc đám bọn họ bước vào nên hiển nhiên tất cả đều đã nghe thấy.
“Đ-Điện hạ, bên này còn chỗ trống, bên này…” – Một nữ sinh nào đó.
“Điện hạ, chỗ thần, chỗ của thần còn trống…” – một nữ sinh khác.
“Điện hạ, nếu ngài không chê thì…”
“…”
Cả phòng học đột nhiên nháo nhào lên, chủ yếu là đám con gái.
Về phần đám con trai thì…
“Là điện hạ.”
“Điện hạ cùng nhóm của ngài ấy cũng… à mà không đúng, họ ở trong lớp A là hiển nhiên rồi.”
“…”
Leon chỉ ngồi 1 bên yên lặng nhìn cảnh này.
Rõ ràng lớp học còn dư chỗ, nhưng người gọi là [điện hạ] kia lại không ngồi, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết là cậu ta không muốn ngồi cùng với những người khác rồi.
“Điện hạ, nếu không ngài hãy ngồi cạnh chỗ của em…”
Một giọng nói thu hút sự chú ý của Leon.
Là cô nàng Artermia đó.
Nhưng vị điện hạ chỉ ngó lơ lời mời của Artermia mà nhìn quanh, sau đó…
“Cô… là cô…”
Bỗng nhiên cậu ta chỉ về 1 vị trí ở dãy bàn thứ 4, nơi mà một cô gái đang ngồi.
Cô gái này có mái tóc màu vàng, dáng vẻ nhỏ nhắn và xinh xắn, tuy không xinh đẹp bằng Artermia nhưng nếu muốn chấm điểm cũng được khoảng 8.5/10.
Và cô nàng vốn không thu hút sự chú ý đột nhiên như bị giật mình rồi ngơ ngác chỉ vào bản thân:
“Hả…? Tôi…?”
Vẻ mặt cô như thể còn không rõ xảy ra chuyện gì.
Chỉ là Leon hơi nhíu mày.
“Cô gái này… có gì đó không ổn.” – Leon thầm nghĩ.
Dù cách tương đối xa và hành động cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng Leon tự tin mình không nhìn lầm.
Hắn chắc chắn mình vừa thấy được khóe miệng cô hơi nhếch lên trong khoảng khắc.
“Đúng, chính là em, là cô gái lúc sáng đã…”
Vị điện hạ nhìn chằm chằm cô.
Cậu ta nói được nửa câu liền im lặng, sau đó bước tới trước vị trí bàn mà cô ngồi rồi nói với người học sinh ở bàn đó:
“Này cậu, tôi ngồi chỗ này được chứ.”
Thanh niên bị điện hạ gọi tên liền giật mình rồi đứng lên:
“V-Vâng, dĩ nhiên rồi.”
Nói xong cậu ta liền nhường chỗ và đi tìm vị trí khác.
“Cảm ơn.”
Điện hạ cảm ơn một cách hời hợt rồi ngồi xuống chiếc bàn phía trước cô gái.
Những người đi cùng cậu ta như thể cùng lúc bắt được tín hiệu vậy, tất cả đều chọn vị trí ở xung quanh cô gái vừa nãy để ngồi, mặc kệ có người nào đang ngồi hay không.
Vì miễn là họ đi tới, dù là chỗ có người đi nữa thì người kia cũng sẽ tự động nhường ghế.
Vị điện hạ lúc này mới quay lại với thái độ quay ngoắt 180 độ so với vẻ lạnh lùng vừa nãy:
“Này, em cho ta biết tên được chứ ? Ta là Gerazt Ralpha Richartd.” Cậu ta nở 1 nụ cười có thể nói là chiêu bài khi tán gái.
“Etou… tôi… em… em là Army fou Krezt, con gái thứ của tử tước Krezt, uhm... trước khi trở thành quý tộc thì em được nuôi dạy như 1 thường dân. Xin lỗi nếu lúc nãy em đã thất lễ.”
Cô gái tên Army lí nhí nói.
“Hân hạnh làm quen, tên anh là Fluss fia Mamorier, con trai hầu tước.” – chàng trai tóc tím giống trap boy nói.
“Anh là Chase fia Beaufort, con trai bá tước.” – người nói anh chàng cao to có mái tóc ánh kim.
“Anh là Chris fia Sebert, con trai bá tước. Hân hạnh.” – Anh chàng cuối cùng với mái tóc đỏ mà được Leon đánh giá là “người có ánh nhìn khiến người khác khó chịu” lên tiếng.
Artermia sau khi ngỏ lời mời hoàng tử điện hạ và bị bơ đẹp thì hơi nhăn mặt, nhưng cô cũng không nói gì mà ngồi trở lại chỗ của mình.
Lúc này thì giáo viên cũng bước vào lớp và cắt đứt cuộc trò chuyện của đám người.
“Các em trật tự !”
Giáo viên là một phụ nữa trung niên, trên tay cô cầm theo một quyển sách dày và mang kính cận.
“Tự giới thiệu một chút, tôi là Claudie von Brayes, giáo viên chủ nhiệm của các em, tôi sẽ đồng hành cùng các em cho đến hết năm học này… hoặc không.”
Vị giáo viên tự giới thiệu rồi nói ra 1 câu khó hiểu.
Cô nói tiếp:
“Đầu tiên để tôi nói sơ qua 1 chút. Thứ nhất, các lớp mỗi tháng đều sẽ có 1 bài kiểm tra định kỳ, tháng 8 sẽ có 1 bài thi giữa kỳ và tháng 3 năm sau là thi cuối kỳ. Tuy chỉ là bài kiểm tra định kỳ nhưng nó cũng cực kỳ quan trọng vì nó là tiêu chí để đánh giá học lực các em có xứng đáng với lớp hay không. Nếu điểm số không đủ thì các em buộc phải chuyển xuống lớp dưới để những người điểm cao ở các lớp khác lên thế chỗ, vậy nên đừng có lơ là đấy.”
Đám người được 1 trận xì xào bàn tán.
Vị giáo viên hơi chờ mọi người một chút rồi ra dấu im lặng và nói:
“Thứ 2 là về thời khóa biểu. Vì đây là trường quý tộc nên hiển nhiên nó sẽ không giống với các trường thông thường mà các em biết.”
“Lớp sẽ học buổi sáng, từ thứ 2 đến thứ 6, buổi chiều các ngày 2 4 6 là khóa học lễ nghi quý tộc, chiều thứ 3 và thứ 5 là tự học. Thứ 7 và chủ nhật các em được nghỉ.”
“Các em đã nhớ chưa ?”
Claudie-sensei kết thúc buổi giới thiệu của mình.
Cả lớp gật đầu trả lời:
“Vâng.”
“Ừ, tốt lắm. Vì vương quốc Eplante là vương quốc của những mạo hiểm giả nên ở tiết học đầu tiên chúng ta sẽ học về kiến thức dã ngoại sinh tồn.”
Cô Claudie nói với cả lớp.
Buổi học đầu tiên bắt đầu.
Vì là buổi đầu nên chỉ học những thứ cơ bản như kiến thức về các loại quái vật ở bên ngoài cùng tập tính của chúng.
Dù vậy lượng thông tin vẫn khá nhiều.
Buổi trưa là thời gian ăn trưa, kéo dài từ 11 giờ trưa đến 1 giờ chiều.
Buổi chiều là thời gian học về lễ nghi quý tộc.
Leon đã trải qua 1 ngày tương đối phong phú, hắn cũng học được nhiều điều hơn về giới quý tộc của thế giới này.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?