Tổng cộng gần 600 danh học sinh, bao gồm cả tân sinh viên lẫn những tiền bối năm 2 và năm 3.
Do đây là trường quý tộc nên nói thật số lượng học sinh như này đã là rất nhiều. Ban đầu Leon nghĩ tất cả học sinh gom lại được 500 người là cùng.
Dù người tương đối đông nhưng khi đứng trong hội trường vẫn không hề có vẻ gì là chen chúc.
Vì chỗ này rộng vãi nồi.
Vị trí của Leon nằm ở gần khu cửa ra, không phải do hắn không thể đứng ở chỗ gần bục phát biểu hơn mà vì hắn cố ý làm thế.
Bên cạnh hắn cũng không có Kara đi theo như mọi khi.
Do bên ngoài có dán thông báo là hội trường chỉ cho phép học sinh tiến vào, lúc nãy ở khu đăng ký vì Leon đã ghi rằng Kara là người hầu của mình nên buộc phải để cô ở ngoài.
Leon biết bài phát biểu của lãnh đạo thường rất dài nên hắn cho phép Kara hoạt động tự do, đương nhiên vẫn có mệnh lệnh bắt buộc là không được làm hại nhân loại.
Kế tiếp là thời gian của những bài diễn văn.
Không phụ sự kỳ vọng từ 1 hiệu trưởng, thấy hiệu trưởng với mái đầu như một con kappa luyên thuyên phát biểu suốt gần 1 giờ đồng hồ mặc dù 90% học sinh không ai hiểu ông ta nói gì.
Sau đó là 1 tràng dài phát biểu của những quý tộc đóng góp lớn cho trường cùng đại diện hoàng gia, tuy ngắn hơn 1 chút nhưng cơ bản mỗi người đều mất khoảng 30 phút.
Sau khi tam đại gia tộc Công tước cùng người đại diện hoàng thất đều phát biểu xong đã là chuyện 2 tiếng sau.
Leon lắc đầu ngán ngẩm.
Xung quanh hắn có không ít học sinh hai mắt lờ đờ như thể có thể ngủ gục bất kỳ lúc nào.
Sau câu phát biểu cuối, đột nhiên tất cả học sinh như được hồi sinh, vỗ tay phát ra âm thanh “đôm đốp” liên tục.
“Được rồi, kế tiếp chính là bài thi kiểm tra xếp lớp của tân sinh viên, các em học sinh năm 2 và năm 3 có thể về lớp trước.”
Đoàn người cứ như vậy chia làm hai nửa.
Trong đó hơn phân nửa là các sinh viên năm 2 cùng năm 3.
Bên còn lại là đám sinh viên năm nhất đi theo giáo viên dẫn đội làm bài kiểm tra xếp lớp.
Bài kiểm tra khá đơn giản.
Có 2 phần là phần thi viết cùng phần thi năng lực.
Với phần thi viết thì cơ bản đều là những kiến thức ở bậc trung học về các vấn đề liên quan đến toán học, văn học, lịch sử cùng địa lý.
Thời gian làm bài là 2 tiếng với tổng cộng 4 đề thi.
Nhìn thì có vẻ khó nhưng thật ra đây đều là kiến thức thông thường, chỉ cần chịu khó nhớ lại 1 chút liền có thể qua môn.
Câu hỏi toàn học đều thuộc kiểu như: cộng trừ các số nguyên âm và dương, cộng trừ nhân chia phân số…
Câu hỏi văn học thì là hỏi về một số thư liên quan đến các tác phẩm nổi tiếng ở thế giới này.
Lịch sử thì là tên của vương triều cổ đại sơ khai đầu tiên, tên của người sáng lập vương quốc XXX, tên của vị vua đế quốc XXX…
Địa lý liền chính là hỏi về diện tích lãnh thổ cá quốc gia cùng các loại địa hình, nêu ra 1 số ý kiến đóng góp để khai phát địa hình…
Leon cơ bản đều làm cực kỳ nhanh, chỉ mất 1 tiếng rưỡi liền hoàn thành.
Tuy rằng hắn có thể lấy điểm tuyệt đối ở tất cả các bài kiểm tra này nhưng Leon cũng không tính làm vậy.
Bởi vì nó sẽ thu hút sự chú ý, mà chú ý đồng nghĩa với phiền phức.
Nên ở mỗi bài thi hắn đều bỏ trống 1 hoặc 2 câu.
Hết phần thi viết, 160 học sinh từ các phòng học lại theo giáo viên đi đến khu kiểm tra thực hành.
Khu thực hành cũng vô cùng rộng rãi, theo Leon đoán thì dù trang bị cho tất cả mọi người ở đây mỗi người 1 cái giường cũng vẫn còn rộng chán.
Kế đó đám người được chia thành 8 nhóm tiến lên kiểm tra theo từng đợt.
Giáo viên đăng ký sẽ gọi tên sau đó đối chiếu với giấy đăng ký, sau khi xác nhận học sinh sẽ dùng ma thuật bắn vào tấm bia cố định đặt ở khoảng cách 10 mét phía trước.
Lần này vì muốn kiểm tra sớm cho xong nên hắn đã cố gắng giành 1 vị trí ở giữa hàng.
Dù là một lần 8 người nhưng để hoàn thành kiểm tra cũng phải mất gần 3 phút cho việc xác nhận danh tính, kiểm tra thành tích cùng thay đổi bia ngắm nếu cần thiết.
Leon mang theo đôi mắt cá chết từ từ nhích lên theo hàng.
1 tiếng sau…
Cuối cùng cũng đến lượt hắn được gọi tên.
Giáo viên hô to:
“Leon de Fedorov.”
“Có mặt.”
Leon tiến lên chỗ giáo viên.
Chỉ là sau khi gọi tên xong vị giáo viên bỗng hơi sững sờ, sau đó ông ta còn nhìn lại tờ giấy trong tay thêm 2-3 lần như muốn xác nhận gì đó.
“Có chuyện gì sao sensei ?”
Leon nghi hoặc nhìn qua.
“K-không, không có gì. Em có thể bắt đầu bài kiểm tra.”
Đột nhiên vị giáo viên đưa tay lau mồ hôi trên mặt rồi nói lắp bắp.
Khi Leon quay đi, vị giáo viên kia mới nhìn lại tờ giấy 1 lần nữa rồi nói bằng giọng chỉ có mình ông ta nghe thấy:
“Là… cháu của vị đại nhân kia…”
Tuy đã bình tĩnh lại nhưng trong mắt ông ta lại khó nén kích động.
Bởi vì đã quay lưng lại hơn nữa giáo viên cũng chỉ nói rất nhỏ nên Leon không nghe được gì.
Leon đưa tay, một vòng tròn ma pháp màu xanh lục với ký hiệu huyền bí xuất hiện.
“Phong nguyên tố hãy tụ hợp thành mũi tên mạnh nhất, xuyên thủng và xé nát kẻ thù – Ma pháp cấp 1 – Mũi tên gió.”
Mặc dù rất không quen nhưng hắn vẫn phải thành thật mà niệm một tràng dài chú ngữ.
Bình thường thì ma pháp cấp 1 cỡ này Leon chỉ cần không đến 1 giây là thuận tay quăng ra, nhưng như vậy thì quá kinh hãi người xem.
Dù sao đều là tân sinh viên, sao ngươi có thể khoe mẽ như vậy ?
Leon cố gắng chấp hành đúng với phương châm của mình – không thu hút sự chú ý.
Nhưng kể cả vậy thì thời gian hắn niệm chú vẫn là tương đối ngắn nếu so với những học sinh khác.
Và uy lực thì….
Bia ngắm ở phía xa bị xuyên thủng một lỗ.
Giáo viên đột nhiên kích động đứng lên làm Leon giật cả mình.
Ông ta vội vàng nói:
“V-Vậy mà có thể xuyên thủng bia ngắm chỉ bằng ma pháp cấp 1 !”
Leon trên đầu đột nhiên xuất hiện [ ??? ].
Đúng vậy, hắn đang rất khó hiểu.
Vị giáo viên nhanh chóng giải thích:
“Bia ngắm được thiết kế đặc biệt để có thể chịu đựng được ma pháp cấp 2 mà không bị phá hủy, trừ khi là ma pháp cấp 2 có tính xuyên thấu cao mới có thể bắn xuyên. M-Ma pháp của em cường độ đã đạt đến ngưỡng cấp 2 rồi.”
Leon nghe xong liền hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Đợi ông ta nói xong, người phụ trách quan sát còn ghé vào tai vị giáo viên này nói gì đó.
“Leon-kun đã hoàn thành xuất sắc bài thi, với việc bắn vào khu gần hồng tâm và xuyên qua bia ngắm, tổng điểm của em là 95.”
Ông ta kích động tuyên bố.
Đám người ở phía sau không nhịn được xì xào bàn tán.
“Kinh khủng như vậy !”
“Ma pháp cấp 1 lại có thể đạt tới uy lực của ma pháp cấp 2, đây là thiên tài từ đâu chui ra thế.”
“Xem ra chúc phúc của anh bạn này rất mạnh.”
Tiếng nghị luận sôi nổi không ngừng vang lên, Leon có thể nghe rõ mồn một.
Lúc nãy vì chờ quá lâu nên hắn luôn ở trạng thái “linh hồn xuất khiếu”, căn bản không để ý đến những người trước đó sử dụng ma pháp gì.
Hắn chỉ nghĩ đơn giản là cố gắng kìm chế hết sức có thể nên mới dùng ma pháp cấp 1.
Hơn nữa vì tránh cho nghi ngờ hắn còn dùng ma pháp hệ phong – ma pháp có thuộc tính giống với chúc phúc hắn ghi trong hồ sơ.
Nhưng uy lực của nó vẫn là quá mạnh so với người bình thường rồi.
Leon đau đầu không thôi, lại không nhịn được thở dài:
“Xui xẻo.”
Kế đó là lượt của người khác nên hắn cũng không tiếp tục nán lại mà giống như chạy trốn ra khỏi khu kiểm tra.
Ra tới cổng, một người có vẻ như là người trông coi nơi này chụp lấy vai hắn rồi đưa hắn một chiếc chìa khóa kèm mã số được gắn vào như móc khóa rồi nói:
“Đây là số phòng của em, cầm lấy. Khu nam sinh ở bên trái, đừng có đi nhầm đấy. Mấy người đi nhầm sẽ bị phạt không nhẹ đâu.”
Nói rồi ông ta nở 1 nụ cười khiến người lạnh gáy.
Leon chỉ đơn giản gật đầu rồi nhìn lấy số phòng ghi trên móc khóa: [ 39 ].
Một con số không tệ, không phải quá mức tụt về sau mà cũng không quá nằm ở trước.
Tổng số học sinh của năm nhất là 160 người, trong đó có 63 nam sinh và 97 nữ sinh, tỉ lệ nam nữ khoảng chừng chia 4 - 6.
Ký túc xá nam sinh và nữ sinh năm nhất nằm kế bên nhau, cơ bản là chỉ cách vài bước chân.
Ký túc xá của học sinh năm nhất, năm hai và năm ba nằm ở 3 khu vực tách biệt, xếp thành 1 hình tam giác.
Đây là những điều cơ bản mà hiệu trưởng đã nói, cũng là những điêu duy nhất trong suốt bài phát biểu mà Leon cảm thấy nó hữu ích để ghi nhớ.
Bây giờ Leon còn 1 việc quan trọng cần làm.
Tìm Kara.
Bởi vì hắn để cô hoạt động tự do nên giờ hắn cũng không biết Kara đang ở chỗ nào.
Nhưng không quan trọng.
“Kara, tôi xong rồi, cô đến đây đi.” – Leon nói với không khí.
Thật ra thì ngay bên cạnh hắn là 1 thiết bị ẩn hình có chức năng thu phát tín hiệu vị trí và truyền đạt âm thanh mà Kara đã để nó đi theo hắn trong lúc cô không bên cạnh.
Có vẻ trong kho đồ không gian của cô ấy còn khá nhiều thiết bị tương tự.
Lập tức ở bên tai hắn nghe được 1 giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Đã rõ.”
Leon ngồi chờ trên băng ghế ở gần dãy phòng ốc.
Chừng 10 phút sau, từ phía xa hắn đã thấy được bóng dáng của cô.
Mái tóc màu bạch kim lấp lánh phản chiếu ánh chiều tà.
Nhưng có vẻ cô không chỉ đi 1 mình.
Xung quanh Kara còn có vài “con ong” bám đuôi nữa.
Có vẻ bọn họ đang nói gì đó với cô, chỉ là Kara vẫn giữ vẻ không quan tâm và đi thẳng 1 mạch tới chỗ hắn.
“Master, tôi về rồi đây.” – Kara bình tĩnh nói.
“Mừng cô đã về… tôi định nói vậy, nhưng có vẻ bên cạnh cô còn có không ít người nhỉ.” – Leon mỉm cười hỏi.
“Không hiểu vì sao bọn họ cứ đi theo tôi. Hmmm, nhân loại thật kỳ lạ.” – Kara nghiêng đầu khó hiểu.
“Ka-Kawaiii…”
Lập tức theo đọng tác của cô, mấy tên phía sau đồng loạt thốt lên, nếu như đây là cảnh trong anime thì chắc giờ mắt bọn họ đang hiện lên hình trái tim rồi.
Leon không khỏi lắc đầu nghĩ thầm:
“Các người còn không biết cá người đang bám theo thứ gì cơ. Nếu để bọn họ biết dưới hình hài này là sức mạnh có thể hủy diệt học viện trong 1 nốt nhạc không biết họ sẽ phản ứng như nào nhỉ ?”
Khóe miệng hắn dần dần cong lên.
“Master, cậu lại đang đánh chủ ý xấu xa gì sao ?”
Kara bình tĩnh hỏi khi thấy vẻ mặt hắn đang trở nên biến thái.
“Khục… không có gì.”
Leon ho khan một tiếng rồi phủ nhận.
Có vẻ lúc này mấy anh chàng này mới chú ý tới Leon, một người trong đó hỏi Kara:
“Tiểu thư xinh đẹp, đây là ai ?”
Anh chàng này có 1 mái tóc màu vàng được vuốt lên và cũng khá điển trai.
“Đây là master.” – Kara chỉ nhàn nhạt đáp lại.
“Cái gì !!!”
Cả 3 thanh niên đều có vẻ sốc khi nghe câu trả lời.
“Hóa ra tiểu thư xinh đẹp là hoa đã có chủ rồi ư !”
Thanh niên tóc vàng ôm lấy ngực trái như thể gặp phải tổn thương nghiêm trọng.
Leon thấy mấy tên này có vẻ thú vị nên chủ động chào hỏi:
“Chào mấy cậu, tôi là Leon de Fedorov, một thường dân nhận học bổng đến đây học tập. Đây là… hmmm, hầu gái của tôi, tên cô ấy là Kara.”
Thanh niên tóc vàng cùng mấy người khác cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Chào cậu Leon, tôi là Blanch fou Serunier, con trai nam tước Serunier. Hai tên này là Austin fou Corbin cùng Dariel fou Griffon, đều là con trai nam tước. Bọn tôi mới gặp như đã quen nên mới kết thành nhóm, và vô tình gặp phải quý cô Kara đây. Đáng tiếc đây lại là hoa đã có chủ. Ôi ! Tim ta đau quá.”
Giới thiệu xong cậu ta lại bắt đầu ôm ngực làm trò con bò.
Leon còn tưởng mình sẽ gặp phải sự kiện “mắt chó khinh thường người khác” như trong tiểu thuyết cơ, may mà đây là hiện thực, mà hiện thực thì sao có thể vô lý như vậy.
Hai tên kia mặc kệ thằng dở hơi Blanch kia mà bắt tay với Leon.
“Hân hạnh được gặp.”
“Mà lần đầu tiên tôi thấy thường dân còn có hầu gái đi theo đấy, có vẻ cậu không phải thường dân bình thường nhỉ.” – người nói là anh chàng tóc đỏ thẫm tên Austin.
“Có nhiều chuyện đã xảy ra, nói chung chính là trùng hợp.” Leon giải thích sơ, sau đó hơi ngạc nhiên hỏi lại:
“Lại nói, tôi tưởng bình thường quý tộc đều khinh thường bình dân chứ, nhưng các cậu không có vẻ như vậy ?”
“Chúng tôi cũng chỉ là kế thừa vinh quang của cha chú mà thôi, chưa kể tước vị nam tước cũng không thể truyền thừa được. Nếu bọn tôi không cố gắng thì đợi lúc cha không còn thì bọn tôi cũng thành thường dân thôi. Bọn tôi nào có tư cách đi khinh thường người khác.”
Austin một bên cười khổ một bên nói.
“Tuy nghe có vẻ tự hạ thấp bản thân nhưng cậu ta nói là sự thật. Thật ra bọn tôi vào đây cũng là muốn kiếm được một vị tiểu thư danh giá nào đó để kết đôi nhằm bảo hiểm cho tương lai thôi, nếu được con gái của mấy vị tử tước để mắt đến thì không dám cầu mong gì hơn.”
Cậu trai tóc nâu có khuôn mặt bình thường nhất trong đám – Dariel cũng gật đầu nói thêm.
Leon nghe được lời bọn họ cũng chỉ cười trừ, hắn không biết gì về quý tộc ngoại trừ phân cấp của họ nên cũng không biết an ủi như thế nào.
“Lại nói, ngày mai sẽ công bố kết quả và xếp lớp đấy, mấy cậu biết chưa ?”
Blanch đột ngột xen vào hỏi.
Cả 3 người gật đầu.
“Không biết chúng ta sẽ được xếp vào lớp nào nhỉ ?”
“Nghe nói sẽ dựa theo kết quả đem học sinh xếp vào 4 lớp A B C D. Điểm càng thấp thì xếp lớp càng thấp.” – Nói xong, Blanch cùng 2 người còn lại đột nhiên ủ rũ.
Leon nghi hoặc:
“Sao thế ?”
Blanch vẻ mặt đưa đám nói:
“Cậu là học sinh học bổng nên chắc học lực rất tốt nhỉ ? Bọn tôi thì không được giỏi cho lắm, nếu may mắn có lẽ sẽ vào được lớp A, còn nếu không may thì...”
“Lớp A cùng các lớp khác có gì khác biệt à ?”
Leon càng thêm khó hiểu.
“Để tôi giải thích cho.” – Austin chen ngang.
“Về mặt chất lượng dạy học hiển nhiên không có gì khác biệt, nhưng lớp A đều là những người có học lực tốt, mà gần như 80% trong số những người có học lực tốt đều là các tiểu thư quyền quý, hơn nữa phần lớn bọn họ còn xinh đẹp. Nói chung lớp A chính là nơi tập hợp của trai xinh gái đẹp đấy.”
“Nói cách khác…” – Dariel thở dài.
“Là những người ở các lớp dưới chính là [hàng kém chất lượng] đó anh bạn à.”
Blanch nói tiếp, sau đó bổ sung:
“Đương nhiên lớp B cũng không tới nỗi nào, tôi nghe nói lớp C và D mới là khủng khiếp nhất kìa…”
Nói xong vẻ mặt cậu ta trở nên tái mét như thể nghĩ đến gì đó kinh khủng lắm.
Hai người kia cũng đồng loạt rùng mình.
Leon chỉ biết nở nụ cười chức nghiệp hóa vì hắn thật sự không quan tâm mấy chuyện này cho lắm.
Cả 4 người lại hàn huyền một chút về trường học cùng các quý tộc, thỉnh thoảng Blanch lại nói đến mấy vị tiểu thư xinh đẹp sau đó nhóm 3 tên dở hơi lại nở nụ cười khả ố.
Leon thì thỉnh thoảng mới chen vào vài câu, còn Kara cơ bản chính là mang một khuôn mặt poker từ đầu đến cuối buổi nói chuyện.
Nói chuyện một lúc thì mặt trời cũng dần dần lặn, Leon cũng liền kết thúc câu chuyện rồi vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Tuy đều sống cùng 1 dãy nhà, nhưng bởi vì có tận 100 căn phòng nên hiển nhiên xác xuất để phòng của đám người ở cạnh nhau là cực kỳ nhỏ.
Tiến vào trong phòng của mình, hắn duỗi lưng mệt mỏi.
Đúng là 1 ngày mệt chết đi được.
Tắm rửa, nấu ăn, sau đó cùng Kara dùng bữa tối.
Về phần ngựa-kun yêu dấu thì…
Ừ, Leon chưa thịt nó đâu.
Ở trường học có chỗ chăm sóc ngựa riêng biệt mà chỉ cần đóng phí hàng tháng nên hắn đã thuê 1 vị trí rồi gửi ngựa-kun ở đó.
Phí 1 tháng là 300.000 Jelly, trung bình một ngày 10.000 Jelly. Khá đắt.
Đương nhiên Leon vẫn là trả tiền để gửi nó ở đó.
Dù sao nó cũng cùng hắn đồng hành gần 2 tháng.
Sau bữa tối, Leon dọn dẹp xong liền lăn ra giường nằm như một con cá ướp muối.
Tuy chỗ này gọi là kí túc xá nhưng mỗi căn phòng đều rộng không thua gì một căn hộ mini, gần như đầy đủ nội thất.
Học viện có lẽ cũng tính tới trường hợp học viên có người hầu ở cùng ( vì đây là trường quý tộc mà ) nên đã chuẩn bị sẵn 2 chiếc giường, 1 cái giường lớn và 1 cái nhỏ hơn 1 chút. Phòng ngủ ngoại trừ giường còn có 2 chiếc tủ gỗ đặt ở sát vách tường, có vẻ là để cho học sinh để quần áo cùng đồ cá nhân.
Giữa 2 chiếc giường còn có 1 bàn gỗ nhỏ, có vẻ là bàn trang điểm ( ??? )
Từ phòng ngủ đi ra chính là phòng khách cỡ nhỏ với 1 chiếc bàn trà cùng 2 chiếc ghế nhỏ, tiếp tục mở cửa đi thẳng liền tới phòng bếp, mở cửa bên trái phòng bếp chính là phòng tắm.
Nói chung chính là một căn phòng rất tiện nghi.
“Không biết ngày mai sẽ như thế nào nhỉ ? Cuộc sống học đường….”
Leon suy nghĩ vẩn vơ rồi ngủ mất.
Bình thường hắn sẽ không buông lỏng cảnh giác như thế này nhưng hôm nay thật sự là 1 ngày dài, chưa kể hắn được biết an ninh của học viện Hoàng gia cũng không tệ.
Thêm nữa Leon cũng không cảm thấy có ai rảnh rỗi ở học viện lại đột nhiên đột nhập phòng mình.
Thế nên hắn ngủ một mạch.
Kara ngồi ở giường bên kia ngẩn người nhìn trần nhà, rồi cũng bắt chước Leon đi ngủ.
Đương nhiên “ngủ” ở đây là tạm dừng hoạt động chứ không phải ngủ theo kiểu sinh vật rồi.
Ngày đầu tiên ở trường cứ như vậy kết thúc êm đẹp mà không có quá nhiều bất ngờ xảy ra.
-----------------------------------------
P/S: nói qua một chút là truyện này sẽ thiết lập tên đệm cho các gia đình quý tộc ở vương quốc của main sống lần lượt là Fou đối với quý tộc bình thường, quý tộc cấp cao từ bậc bá tước là Fia, quý tộc hoàng gia (công tước cùng hoàng tộc ) là Raphal. Thường dân sẽ chỉ có họ và tên, rất ít người có tên đệm.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
Do đây là trường quý tộc nên nói thật số lượng học sinh như này đã là rất nhiều. Ban đầu Leon nghĩ tất cả học sinh gom lại được 500 người là cùng.
Dù người tương đối đông nhưng khi đứng trong hội trường vẫn không hề có vẻ gì là chen chúc.
Vì chỗ này rộng vãi nồi.
Vị trí của Leon nằm ở gần khu cửa ra, không phải do hắn không thể đứng ở chỗ gần bục phát biểu hơn mà vì hắn cố ý làm thế.
Bên cạnh hắn cũng không có Kara đi theo như mọi khi.
Do bên ngoài có dán thông báo là hội trường chỉ cho phép học sinh tiến vào, lúc nãy ở khu đăng ký vì Leon đã ghi rằng Kara là người hầu của mình nên buộc phải để cô ở ngoài.
Leon biết bài phát biểu của lãnh đạo thường rất dài nên hắn cho phép Kara hoạt động tự do, đương nhiên vẫn có mệnh lệnh bắt buộc là không được làm hại nhân loại.
Kế tiếp là thời gian của những bài diễn văn.
Không phụ sự kỳ vọng từ 1 hiệu trưởng, thấy hiệu trưởng với mái đầu như một con kappa luyên thuyên phát biểu suốt gần 1 giờ đồng hồ mặc dù 90% học sinh không ai hiểu ông ta nói gì.
Sau đó là 1 tràng dài phát biểu của những quý tộc đóng góp lớn cho trường cùng đại diện hoàng gia, tuy ngắn hơn 1 chút nhưng cơ bản mỗi người đều mất khoảng 30 phút.
Sau khi tam đại gia tộc Công tước cùng người đại diện hoàng thất đều phát biểu xong đã là chuyện 2 tiếng sau.
Leon lắc đầu ngán ngẩm.
Xung quanh hắn có không ít học sinh hai mắt lờ đờ như thể có thể ngủ gục bất kỳ lúc nào.
Sau câu phát biểu cuối, đột nhiên tất cả học sinh như được hồi sinh, vỗ tay phát ra âm thanh “đôm đốp” liên tục.
“Được rồi, kế tiếp chính là bài thi kiểm tra xếp lớp của tân sinh viên, các em học sinh năm 2 và năm 3 có thể về lớp trước.”
Đoàn người cứ như vậy chia làm hai nửa.
Trong đó hơn phân nửa là các sinh viên năm 2 cùng năm 3.
Bên còn lại là đám sinh viên năm nhất đi theo giáo viên dẫn đội làm bài kiểm tra xếp lớp.
Bài kiểm tra khá đơn giản.
Có 2 phần là phần thi viết cùng phần thi năng lực.
Với phần thi viết thì cơ bản đều là những kiến thức ở bậc trung học về các vấn đề liên quan đến toán học, văn học, lịch sử cùng địa lý.
Thời gian làm bài là 2 tiếng với tổng cộng 4 đề thi.
Nhìn thì có vẻ khó nhưng thật ra đây đều là kiến thức thông thường, chỉ cần chịu khó nhớ lại 1 chút liền có thể qua môn.
Câu hỏi toàn học đều thuộc kiểu như: cộng trừ các số nguyên âm và dương, cộng trừ nhân chia phân số…
Câu hỏi văn học thì là hỏi về một số thư liên quan đến các tác phẩm nổi tiếng ở thế giới này.
Lịch sử thì là tên của vương triều cổ đại sơ khai đầu tiên, tên của người sáng lập vương quốc XXX, tên của vị vua đế quốc XXX…
Địa lý liền chính là hỏi về diện tích lãnh thổ cá quốc gia cùng các loại địa hình, nêu ra 1 số ý kiến đóng góp để khai phát địa hình…
Leon cơ bản đều làm cực kỳ nhanh, chỉ mất 1 tiếng rưỡi liền hoàn thành.
Tuy rằng hắn có thể lấy điểm tuyệt đối ở tất cả các bài kiểm tra này nhưng Leon cũng không tính làm vậy.
Bởi vì nó sẽ thu hút sự chú ý, mà chú ý đồng nghĩa với phiền phức.
Nên ở mỗi bài thi hắn đều bỏ trống 1 hoặc 2 câu.
Hết phần thi viết, 160 học sinh từ các phòng học lại theo giáo viên đi đến khu kiểm tra thực hành.
Khu thực hành cũng vô cùng rộng rãi, theo Leon đoán thì dù trang bị cho tất cả mọi người ở đây mỗi người 1 cái giường cũng vẫn còn rộng chán.
Kế đó đám người được chia thành 8 nhóm tiến lên kiểm tra theo từng đợt.
Giáo viên đăng ký sẽ gọi tên sau đó đối chiếu với giấy đăng ký, sau khi xác nhận học sinh sẽ dùng ma thuật bắn vào tấm bia cố định đặt ở khoảng cách 10 mét phía trước.
Lần này vì muốn kiểm tra sớm cho xong nên hắn đã cố gắng giành 1 vị trí ở giữa hàng.
Dù là một lần 8 người nhưng để hoàn thành kiểm tra cũng phải mất gần 3 phút cho việc xác nhận danh tính, kiểm tra thành tích cùng thay đổi bia ngắm nếu cần thiết.
Leon mang theo đôi mắt cá chết từ từ nhích lên theo hàng.
1 tiếng sau…
Cuối cùng cũng đến lượt hắn được gọi tên.
Giáo viên hô to:
“Leon de Fedorov.”
“Có mặt.”
Leon tiến lên chỗ giáo viên.
Chỉ là sau khi gọi tên xong vị giáo viên bỗng hơi sững sờ, sau đó ông ta còn nhìn lại tờ giấy trong tay thêm 2-3 lần như muốn xác nhận gì đó.
“Có chuyện gì sao sensei ?”
Leon nghi hoặc nhìn qua.
“K-không, không có gì. Em có thể bắt đầu bài kiểm tra.”
Đột nhiên vị giáo viên đưa tay lau mồ hôi trên mặt rồi nói lắp bắp.
Khi Leon quay đi, vị giáo viên kia mới nhìn lại tờ giấy 1 lần nữa rồi nói bằng giọng chỉ có mình ông ta nghe thấy:
“Là… cháu của vị đại nhân kia…”
Tuy đã bình tĩnh lại nhưng trong mắt ông ta lại khó nén kích động.
Bởi vì đã quay lưng lại hơn nữa giáo viên cũng chỉ nói rất nhỏ nên Leon không nghe được gì.
Leon đưa tay, một vòng tròn ma pháp màu xanh lục với ký hiệu huyền bí xuất hiện.
“Phong nguyên tố hãy tụ hợp thành mũi tên mạnh nhất, xuyên thủng và xé nát kẻ thù – Ma pháp cấp 1 – Mũi tên gió.”
Mặc dù rất không quen nhưng hắn vẫn phải thành thật mà niệm một tràng dài chú ngữ.
Bình thường thì ma pháp cấp 1 cỡ này Leon chỉ cần không đến 1 giây là thuận tay quăng ra, nhưng như vậy thì quá kinh hãi người xem.
Dù sao đều là tân sinh viên, sao ngươi có thể khoe mẽ như vậy ?
Leon cố gắng chấp hành đúng với phương châm của mình – không thu hút sự chú ý.
Nhưng kể cả vậy thì thời gian hắn niệm chú vẫn là tương đối ngắn nếu so với những học sinh khác.
Và uy lực thì….
Bia ngắm ở phía xa bị xuyên thủng một lỗ.
Giáo viên đột nhiên kích động đứng lên làm Leon giật cả mình.
Ông ta vội vàng nói:
“V-Vậy mà có thể xuyên thủng bia ngắm chỉ bằng ma pháp cấp 1 !”
Leon trên đầu đột nhiên xuất hiện [ ??? ].
Đúng vậy, hắn đang rất khó hiểu.
Vị giáo viên nhanh chóng giải thích:
“Bia ngắm được thiết kế đặc biệt để có thể chịu đựng được ma pháp cấp 2 mà không bị phá hủy, trừ khi là ma pháp cấp 2 có tính xuyên thấu cao mới có thể bắn xuyên. M-Ma pháp của em cường độ đã đạt đến ngưỡng cấp 2 rồi.”
Leon nghe xong liền hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Đợi ông ta nói xong, người phụ trách quan sát còn ghé vào tai vị giáo viên này nói gì đó.
“Leon-kun đã hoàn thành xuất sắc bài thi, với việc bắn vào khu gần hồng tâm và xuyên qua bia ngắm, tổng điểm của em là 95.”
Ông ta kích động tuyên bố.
Đám người ở phía sau không nhịn được xì xào bàn tán.
“Kinh khủng như vậy !”
“Ma pháp cấp 1 lại có thể đạt tới uy lực của ma pháp cấp 2, đây là thiên tài từ đâu chui ra thế.”
“Xem ra chúc phúc của anh bạn này rất mạnh.”
Tiếng nghị luận sôi nổi không ngừng vang lên, Leon có thể nghe rõ mồn một.
Lúc nãy vì chờ quá lâu nên hắn luôn ở trạng thái “linh hồn xuất khiếu”, căn bản không để ý đến những người trước đó sử dụng ma pháp gì.
Hắn chỉ nghĩ đơn giản là cố gắng kìm chế hết sức có thể nên mới dùng ma pháp cấp 1.
Hơn nữa vì tránh cho nghi ngờ hắn còn dùng ma pháp hệ phong – ma pháp có thuộc tính giống với chúc phúc hắn ghi trong hồ sơ.
Nhưng uy lực của nó vẫn là quá mạnh so với người bình thường rồi.
Leon đau đầu không thôi, lại không nhịn được thở dài:
“Xui xẻo.”
Kế đó là lượt của người khác nên hắn cũng không tiếp tục nán lại mà giống như chạy trốn ra khỏi khu kiểm tra.
Ra tới cổng, một người có vẻ như là người trông coi nơi này chụp lấy vai hắn rồi đưa hắn một chiếc chìa khóa kèm mã số được gắn vào như móc khóa rồi nói:
“Đây là số phòng của em, cầm lấy. Khu nam sinh ở bên trái, đừng có đi nhầm đấy. Mấy người đi nhầm sẽ bị phạt không nhẹ đâu.”
Nói rồi ông ta nở 1 nụ cười khiến người lạnh gáy.
Leon chỉ đơn giản gật đầu rồi nhìn lấy số phòng ghi trên móc khóa: [ 39 ].
Một con số không tệ, không phải quá mức tụt về sau mà cũng không quá nằm ở trước.
Tổng số học sinh của năm nhất là 160 người, trong đó có 63 nam sinh và 97 nữ sinh, tỉ lệ nam nữ khoảng chừng chia 4 - 6.
Ký túc xá nam sinh và nữ sinh năm nhất nằm kế bên nhau, cơ bản là chỉ cách vài bước chân.
Ký túc xá của học sinh năm nhất, năm hai và năm ba nằm ở 3 khu vực tách biệt, xếp thành 1 hình tam giác.
Đây là những điều cơ bản mà hiệu trưởng đã nói, cũng là những điêu duy nhất trong suốt bài phát biểu mà Leon cảm thấy nó hữu ích để ghi nhớ.
Bây giờ Leon còn 1 việc quan trọng cần làm.
Tìm Kara.
Bởi vì hắn để cô hoạt động tự do nên giờ hắn cũng không biết Kara đang ở chỗ nào.
Nhưng không quan trọng.
“Kara, tôi xong rồi, cô đến đây đi.” – Leon nói với không khí.
Thật ra thì ngay bên cạnh hắn là 1 thiết bị ẩn hình có chức năng thu phát tín hiệu vị trí và truyền đạt âm thanh mà Kara đã để nó đi theo hắn trong lúc cô không bên cạnh.
Có vẻ trong kho đồ không gian của cô ấy còn khá nhiều thiết bị tương tự.
Lập tức ở bên tai hắn nghe được 1 giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Đã rõ.”
Leon ngồi chờ trên băng ghế ở gần dãy phòng ốc.
Chừng 10 phút sau, từ phía xa hắn đã thấy được bóng dáng của cô.
Mái tóc màu bạch kim lấp lánh phản chiếu ánh chiều tà.
Nhưng có vẻ cô không chỉ đi 1 mình.
Xung quanh Kara còn có vài “con ong” bám đuôi nữa.
Có vẻ bọn họ đang nói gì đó với cô, chỉ là Kara vẫn giữ vẻ không quan tâm và đi thẳng 1 mạch tới chỗ hắn.
“Master, tôi về rồi đây.” – Kara bình tĩnh nói.
“Mừng cô đã về… tôi định nói vậy, nhưng có vẻ bên cạnh cô còn có không ít người nhỉ.” – Leon mỉm cười hỏi.
“Không hiểu vì sao bọn họ cứ đi theo tôi. Hmmm, nhân loại thật kỳ lạ.” – Kara nghiêng đầu khó hiểu.
“Ka-Kawaiii…”
Lập tức theo đọng tác của cô, mấy tên phía sau đồng loạt thốt lên, nếu như đây là cảnh trong anime thì chắc giờ mắt bọn họ đang hiện lên hình trái tim rồi.
Leon không khỏi lắc đầu nghĩ thầm:
“Các người còn không biết cá người đang bám theo thứ gì cơ. Nếu để bọn họ biết dưới hình hài này là sức mạnh có thể hủy diệt học viện trong 1 nốt nhạc không biết họ sẽ phản ứng như nào nhỉ ?”
Khóe miệng hắn dần dần cong lên.
“Master, cậu lại đang đánh chủ ý xấu xa gì sao ?”
Kara bình tĩnh hỏi khi thấy vẻ mặt hắn đang trở nên biến thái.
“Khục… không có gì.”
Leon ho khan một tiếng rồi phủ nhận.
Có vẻ lúc này mấy anh chàng này mới chú ý tới Leon, một người trong đó hỏi Kara:
“Tiểu thư xinh đẹp, đây là ai ?”
Anh chàng này có 1 mái tóc màu vàng được vuốt lên và cũng khá điển trai.
“Đây là master.” – Kara chỉ nhàn nhạt đáp lại.
“Cái gì !!!”
Cả 3 thanh niên đều có vẻ sốc khi nghe câu trả lời.
“Hóa ra tiểu thư xinh đẹp là hoa đã có chủ rồi ư !”
Thanh niên tóc vàng ôm lấy ngực trái như thể gặp phải tổn thương nghiêm trọng.
Leon thấy mấy tên này có vẻ thú vị nên chủ động chào hỏi:
“Chào mấy cậu, tôi là Leon de Fedorov, một thường dân nhận học bổng đến đây học tập. Đây là… hmmm, hầu gái của tôi, tên cô ấy là Kara.”
Thanh niên tóc vàng cùng mấy người khác cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Chào cậu Leon, tôi là Blanch fou Serunier, con trai nam tước Serunier. Hai tên này là Austin fou Corbin cùng Dariel fou Griffon, đều là con trai nam tước. Bọn tôi mới gặp như đã quen nên mới kết thành nhóm, và vô tình gặp phải quý cô Kara đây. Đáng tiếc đây lại là hoa đã có chủ. Ôi ! Tim ta đau quá.”
Giới thiệu xong cậu ta lại bắt đầu ôm ngực làm trò con bò.
Leon còn tưởng mình sẽ gặp phải sự kiện “mắt chó khinh thường người khác” như trong tiểu thuyết cơ, may mà đây là hiện thực, mà hiện thực thì sao có thể vô lý như vậy.
Hai tên kia mặc kệ thằng dở hơi Blanch kia mà bắt tay với Leon.
“Hân hạnh được gặp.”
“Mà lần đầu tiên tôi thấy thường dân còn có hầu gái đi theo đấy, có vẻ cậu không phải thường dân bình thường nhỉ.” – người nói là anh chàng tóc đỏ thẫm tên Austin.
“Có nhiều chuyện đã xảy ra, nói chung chính là trùng hợp.” Leon giải thích sơ, sau đó hơi ngạc nhiên hỏi lại:
“Lại nói, tôi tưởng bình thường quý tộc đều khinh thường bình dân chứ, nhưng các cậu không có vẻ như vậy ?”
“Chúng tôi cũng chỉ là kế thừa vinh quang của cha chú mà thôi, chưa kể tước vị nam tước cũng không thể truyền thừa được. Nếu bọn tôi không cố gắng thì đợi lúc cha không còn thì bọn tôi cũng thành thường dân thôi. Bọn tôi nào có tư cách đi khinh thường người khác.”
Austin một bên cười khổ một bên nói.
“Tuy nghe có vẻ tự hạ thấp bản thân nhưng cậu ta nói là sự thật. Thật ra bọn tôi vào đây cũng là muốn kiếm được một vị tiểu thư danh giá nào đó để kết đôi nhằm bảo hiểm cho tương lai thôi, nếu được con gái của mấy vị tử tước để mắt đến thì không dám cầu mong gì hơn.”
Cậu trai tóc nâu có khuôn mặt bình thường nhất trong đám – Dariel cũng gật đầu nói thêm.
Leon nghe được lời bọn họ cũng chỉ cười trừ, hắn không biết gì về quý tộc ngoại trừ phân cấp của họ nên cũng không biết an ủi như thế nào.
“Lại nói, ngày mai sẽ công bố kết quả và xếp lớp đấy, mấy cậu biết chưa ?”
Blanch đột ngột xen vào hỏi.
Cả 3 người gật đầu.
“Không biết chúng ta sẽ được xếp vào lớp nào nhỉ ?”
“Nghe nói sẽ dựa theo kết quả đem học sinh xếp vào 4 lớp A B C D. Điểm càng thấp thì xếp lớp càng thấp.” – Nói xong, Blanch cùng 2 người còn lại đột nhiên ủ rũ.
Leon nghi hoặc:
“Sao thế ?”
Blanch vẻ mặt đưa đám nói:
“Cậu là học sinh học bổng nên chắc học lực rất tốt nhỉ ? Bọn tôi thì không được giỏi cho lắm, nếu may mắn có lẽ sẽ vào được lớp A, còn nếu không may thì...”
“Lớp A cùng các lớp khác có gì khác biệt à ?”
Leon càng thêm khó hiểu.
“Để tôi giải thích cho.” – Austin chen ngang.
“Về mặt chất lượng dạy học hiển nhiên không có gì khác biệt, nhưng lớp A đều là những người có học lực tốt, mà gần như 80% trong số những người có học lực tốt đều là các tiểu thư quyền quý, hơn nữa phần lớn bọn họ còn xinh đẹp. Nói chung lớp A chính là nơi tập hợp của trai xinh gái đẹp đấy.”
“Nói cách khác…” – Dariel thở dài.
“Là những người ở các lớp dưới chính là [hàng kém chất lượng] đó anh bạn à.”
Blanch nói tiếp, sau đó bổ sung:
“Đương nhiên lớp B cũng không tới nỗi nào, tôi nghe nói lớp C và D mới là khủng khiếp nhất kìa…”
Nói xong vẻ mặt cậu ta trở nên tái mét như thể nghĩ đến gì đó kinh khủng lắm.
Hai người kia cũng đồng loạt rùng mình.
Leon chỉ biết nở nụ cười chức nghiệp hóa vì hắn thật sự không quan tâm mấy chuyện này cho lắm.
Cả 4 người lại hàn huyền một chút về trường học cùng các quý tộc, thỉnh thoảng Blanch lại nói đến mấy vị tiểu thư xinh đẹp sau đó nhóm 3 tên dở hơi lại nở nụ cười khả ố.
Leon thì thỉnh thoảng mới chen vào vài câu, còn Kara cơ bản chính là mang một khuôn mặt poker từ đầu đến cuối buổi nói chuyện.
Nói chuyện một lúc thì mặt trời cũng dần dần lặn, Leon cũng liền kết thúc câu chuyện rồi vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Tuy đều sống cùng 1 dãy nhà, nhưng bởi vì có tận 100 căn phòng nên hiển nhiên xác xuất để phòng của đám người ở cạnh nhau là cực kỳ nhỏ.
Tiến vào trong phòng của mình, hắn duỗi lưng mệt mỏi.
Đúng là 1 ngày mệt chết đi được.
Tắm rửa, nấu ăn, sau đó cùng Kara dùng bữa tối.
Về phần ngựa-kun yêu dấu thì…
Ừ, Leon chưa thịt nó đâu.
Ở trường học có chỗ chăm sóc ngựa riêng biệt mà chỉ cần đóng phí hàng tháng nên hắn đã thuê 1 vị trí rồi gửi ngựa-kun ở đó.
Phí 1 tháng là 300.000 Jelly, trung bình một ngày 10.000 Jelly. Khá đắt.
Đương nhiên Leon vẫn là trả tiền để gửi nó ở đó.
Dù sao nó cũng cùng hắn đồng hành gần 2 tháng.
Sau bữa tối, Leon dọn dẹp xong liền lăn ra giường nằm như một con cá ướp muối.
Tuy chỗ này gọi là kí túc xá nhưng mỗi căn phòng đều rộng không thua gì một căn hộ mini, gần như đầy đủ nội thất.
Học viện có lẽ cũng tính tới trường hợp học viên có người hầu ở cùng ( vì đây là trường quý tộc mà ) nên đã chuẩn bị sẵn 2 chiếc giường, 1 cái giường lớn và 1 cái nhỏ hơn 1 chút. Phòng ngủ ngoại trừ giường còn có 2 chiếc tủ gỗ đặt ở sát vách tường, có vẻ là để cho học sinh để quần áo cùng đồ cá nhân.
Giữa 2 chiếc giường còn có 1 bàn gỗ nhỏ, có vẻ là bàn trang điểm ( ??? )
Từ phòng ngủ đi ra chính là phòng khách cỡ nhỏ với 1 chiếc bàn trà cùng 2 chiếc ghế nhỏ, tiếp tục mở cửa đi thẳng liền tới phòng bếp, mở cửa bên trái phòng bếp chính là phòng tắm.
Nói chung chính là một căn phòng rất tiện nghi.
“Không biết ngày mai sẽ như thế nào nhỉ ? Cuộc sống học đường….”
Leon suy nghĩ vẩn vơ rồi ngủ mất.
Bình thường hắn sẽ không buông lỏng cảnh giác như thế này nhưng hôm nay thật sự là 1 ngày dài, chưa kể hắn được biết an ninh của học viện Hoàng gia cũng không tệ.
Thêm nữa Leon cũng không cảm thấy có ai rảnh rỗi ở học viện lại đột nhiên đột nhập phòng mình.
Thế nên hắn ngủ một mạch.
Kara ngồi ở giường bên kia ngẩn người nhìn trần nhà, rồi cũng bắt chước Leon đi ngủ.
Đương nhiên “ngủ” ở đây là tạm dừng hoạt động chứ không phải ngủ theo kiểu sinh vật rồi.
Ngày đầu tiên ở trường cứ như vậy kết thúc êm đẹp mà không có quá nhiều bất ngờ xảy ra.
-----------------------------------------
P/S: nói qua một chút là truyện này sẽ thiết lập tên đệm cho các gia đình quý tộc ở vương quốc của main sống lần lượt là Fou đối với quý tộc bình thường, quý tộc cấp cao từ bậc bá tước là Fia, quý tộc hoàng gia (công tước cùng hoàng tộc ) là Raphal. Thường dân sẽ chỉ có họ và tên, rất ít người có tên đệm.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?