Cuối cùng, tỷ ấy lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng trách tối qua ta cảm thấy tên đó không được việc lắm. Thì ra là chưa ăn, chậc."
Ta: "..."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Phất nhạy bén nhận ra có điều không ổn.
Ta dừng một chút, chỉ thành thật nói: "Ta cũng không biết tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Vậy thì hơi phiền phức rồi." Tô Phất ngừng tay phe phẩy quạt, khẽ cau mày, muốn nói lại thôi, "Ta nghe nói... vị quận chúa kia đã chấm Giang Tuệ, chỉ chờ về kinh thành nữa thôi."
Không bất ngờ.
Tỷ ấy lại an ủi ta: "Nhưng nếu muội có thể xoa dịu Giang Tuệ, chuyện này cũng không khó giải quyết."
Xoa dịu...
Nghĩ đến thái độ chán ghét của Giang Tuệ trong thoại bản sau khi bị ta cưỡng bức, ta thở dài thườn thượt.
Nhưng chưa kịp thở dài xong, đã có người vào bẩm báo rằng Chiêu Hoa quận chúa đến tìm ta.
Ta và Tô Phất nhìn nhau.
"Hay là..." Tỷ ấy chỉ vào cửa sổ, cam đoan chắc chắn, "Muội nhảy từ đây xuống trước nhé? So với việc mất mạng, gãy một chân cũng không tính là gì. Không sao đâu, ở chỗ ta không ít kẻ bắt gian, ta có kinh nghiệm mà."
Ta: "..."
12
Chiêu Hoa quận chúa mang đến cho ta tờ giấy bán thân năm xưa.
"Sau khi hủy giấy bán thân, muội sẽ không còn quan hệ gì với Giang gia nữa."
Nàng ta lại đốt tờ giấy bán thân trước mặt ta, mỉm cười nhìn ta: "Tuy rằng Giang Tuệ coi muội như muội muội ruột thịt. Nhưng ta vẫn không yên tâm, nhất là sắp phải về kinh, không thể ở bên cạnh chàng."
"Hơn nữa…"
Chiêu Hoa quận chúa dừng lại, sắc mặt trầm xuống, lại mang theo vài phần cao ngạo: "Giang Tuệ đã nói với ta, muội thích chàng."
Bàn tay buông thõng bên người ta vô thức nắm chặt.
Ta nhìn tờ giấy mỏng manh kia, có chút thất thần nghĩ.
Ồ, hóa ra Giang Tuệ biết ta thích hắn.
"Ta nghe nói muội muốn mở quán rượu? Nếu bây giờ muội chủ động rời đi, ta sẽ cho muội đủ bạc, cũng sẽ sắp xếp người hộ tống muội rời khỏi đây."
Ồ, hóa ra Giang Tuệ còn nói với nàng ta cả việc ta muốn mở quán rượu nữa.
Ta ngẩng đầu nhìn Chiêu Hoa quận chúa.
Chiêu Hoa quận chúa cao cao tại thượng thong thả uống trà, không nói ra lựa chọn thứ hai.
[Tú Tú, ta coi muội như muội muội ruột thịt.]
[Tú Tú từng nói muốn làm muội muội của Trạng nguyên lang.]
[Đêm nay mưa to, ta thấy lần trước Tú Tú... hình như rất sợ sấm sét.]
Giang Tuệ đối xử với ta tốt như vậy.
[Không biết xấu hổ!]
[Dù sao Tú Tú cũng là nữ nhi. Nàng có ơn với ta, cứ hậu táng đi.]
[Từ nay ân oán xóa bỏ.]
Nếu hắn tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ chán ghét ta như trong thoại bản ban đầu.
Nói cho cùng, ta sợ chết.
Còn sợ nhìn thấy sự chán ghét và khinh bỉ của Giang Tuệ dành cho ta.
Ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không hỏi ra liệu có phải Giang Tuệ đã đưa giấy bán thân của ta cho Chiêu Hoa quận chúa hay không.
"Được."
Ta mở miệng, bình tĩnh đến bất ngờ: "Nhưng ta còn có một vài yêu cầu."
13
Ta đến Giang Nam mở một cửa tiệm.
Năm đầu tiên rời đi, Hồng Túy viện của Tô Phất cũng mở đến đây.
Tỷ ấy nói là muốn mở rộng thị trường, thu hút nhân tài các loại.
Ta không hiểu lắm, nhưng A Quý nói Tô tỷ tỷ là vì muốn trốn tránh một người.
"Ngay cả tỷ tỷ ta cũng có người muốn rồi..."
Tô Khâu Quý cảm thán, quay đầu nhìn ta với ánh mắt lấp lánh: "Hay là Tú tỷ tỷ cũng thu nhận ta đi?"
"Không muốn!" Ta không ngẩng đầu lên từ chối.
"Tại sao vậy?"
Hắn nghe vậy lộ ra vẻ mặt đáng thương như cún con.
Ta gảy bàn tính, ngữ khí thành khẩn: "Mỗi ngày đệ dùng quá nhiều son phấn, ta nuôi không nổi."
Tô Khâu Quý: "..."
Hắn không nói hai lời, lập tức quay đầu đi tìm người nuôi nổi mình.
Năm thứ hai rời đi, quán rượu của ta khai trương, lại nhận nuôi một đôi huynh muội ăn mày.
Tô Phất đến quan sát hồi lâu, sắc mặt phức tạp.
Lúc rời đi cuối cùng vẫn không nhịn được: "Tú Tú à, muội thật sự nghiện nuôi trẻ con sao?"
Ta sững người, bật cười: "Biết đâu ta có thể nuôi ra Trạng nguyên lang thứ hai thì sao."
Năm Tô Phất đến đã nói với ta Giang Tuệ lục nguyên cập đệ, là vị Trạng nguyên lang oai phong nhất kinh thành.
Còn Chiêu Hoa quận chúa vốn định gả cho Giang Tuệ, nhưng không thành.
Điều này quả thật khác với cốt truyện ta biết trong thoại bản.
Nhưng cũng không liên quan gì đến ta.
Năm thứ tư rời đi, ta sắp thành thân.
Vị hôn phu tương lai là một thư sinh dễ ngại ngùng.
Tô Phất nói sở thích thư sinh yếu đuối của ta quả thật là từ đầu đến cuối không thay đổi.
Tiểu thư sinh dịu dàng, nói với ta một hai câu cũng có thể đỏ mặt tía tai, nhưng khi ta gặp phải lưu manh lại có thể vô cùng dũng cảm che chở ta phía sau.
Đương nhiên, quan trọng nhất là chàng rất tuấn tú.
Chỉ kém Giang Tuệ một chút xíu thôi.
Vì vậy, ta nghiêm túc phản bác Tô Phất: "Ta có tiền, ta có thể cưới một tiểu phu quân ngoan ngoãn nghe lời."
Tô Phất á khẩu không trả lời được, một lúc sau mới thốt ra hai chữ "tội lỗi".