Giang Tuệ không ngờ Tú Tú tỉnh dậy lại có phản ứng như vậy.
Hoảng sợ, thậm chí là sợ hãi.
Sợ hãi?
Nàng đang sợ cái gì?
Giang Tuệ chợt nhớ tới, đêm qua hắn dụ dỗ Tú Tú đã ăn bánh ngọt từng chút một ngoan ngoãn để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Rõ ràng đã động tình, nhưng khi sắp chạm vào thì lại đột nhiên bừng tỉnh.
“Không được, không thể… Ta phải đợi Giang Tuệ thành Trạng nguyên lang, ta phải đợi huynh ấy cho ta thật nhiều thật nhiều bạc. Ta phải dành dụm tiền mua nhà lớn, rồi đi tìm một tiểu phu quân ngoan ngoãn nghe lời. Ta phải…”
Giang Tuệ nhìn thấy tiểu cô nương vừa lắc lắc cái đầu choáng váng, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng không có một câu nào mà hắn muốn nghe.
Giang Tuệ chậm chạp nhận ra, Tú Tú muốn rời đi.
Tại sao lại muốn rời đi?
Giang Tuệ cau mày.
Rõ ràng trước đây nàng thích hắn như vậy, rõ ràng nàng mong chờ hắn thi đậu như vậy.
Giang Tuệ không hiểu.
Cũng giống như hắn không hiểu tại sao rõ ràng biết bánh ngọt mà Tô Phất đưa có thuốc, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến đút cho Tú Tú ăn, lại dùng thủ đoạn của mình từng chút từng chút dẫn dắt Tú Tú.
Nhưng may mắn là kết quả đã giải đáp được một phần nghi vấn cho hắn.
Ví dụ như, dường như hắn không muốn chỉ làm huynh muội với Tú Tú nữa.
Thật ra lúc mới trở về, hắn chỉ muốn bảo vệ Tú Tú thật tốt như muội muội.
Ít nhất phải bảo vệ nàng bình an cả đời này.
Hắn quả thực đã làm như vậy.
Giữ khoảng cách với Tú Tú, cố tình nói những lời đó khi nàng đến thư viện, hết lần này tới lần khác nhắc lại rằng hắn coi nàng như muội muội ruột.
Thậm chí, còn để nàng gặp Chiêu Hoa quận chúa trước thời hạn.
Tú Tú là cô nương dám yêu dám hận.
Vì vậy, như hắn mong muốn, nàng bắt đầu gọi hắn là huynh trưởng.
Vốn dĩ nên như vậy.
Cho đến khi tiểu cô nương nói rằng nàng đã có người trong lòng.
Giang Tuệ biết nàng đang nói dối, nhưng sự tàn bạo trong khoảnh khắc đó gần như không thể kìm nén được.
May mà ánh mắt dò xét của Chiêu Hoa quận chúa rơi trên người Tú Tú, lúc này mới miễn cưỡng dừng lại.
“Nếu là điều Tú Tú muốn, vậy thì… được.”
Hắn nghe thấy mình nói như vậy.
Lại nói đợi vào kinh, hắn sẽ tìm cho Tú Tú một mối hôn sự thật tốt.
Thật tốt?
Giang Tuệ cười khẩy trong lòng.
Kiếp trước hắn đã ở kinh thành cả đời, nhưng chưa từng thấy nam nhân nào thật tốt xứng với Tú Tú của hắn.
Tú Tú nói dối hắn một lần, vậy hắn cũng nói dối Tú Tú một lần.
Như vậy mới công bằng.
Nhưng Giang Tuệ không ngờ lại thật sự có người nhòm ngó Tú Tú của hắn.
Tô Khâu Quý.
Nghe nói là đệ đệ của Tô Phất.
Nhìn thế nào cũng không giống nam nhân đứng đắn, nhất là cái khuôn mặt kia.
Thậm chí còn không biết xấu hổ tặng mấy thứ đồ đó cho một tiểu cô nương.
Bất quá tên đó cũng chỉ có cái mặt mà thôi.
Tú Tú còn nhỏ tuổi, nhất thời bị mấy món đồ chơi rẻ tiền làm mờ mắt cũng là chuyện thường tình.
Hắn là huynh trưởng, đương nhiên phải giúp nàng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, quả nhiên hắn vẫn phải đích thân mang Tú Tú bên mình mới được.
Khi nhấc áo ngoài lên, có thứ gì đó rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.
Tước Xuân Phong - Ngã giai phong nguyệt
Giang Tuệ cụp mắt, nhìn thấy chiếc trâm ngọc bích vỡ làm đôi trên mặt đất.
Ồ, hắn nhớ ra rồi.
Là bởi vì Tú Tú không nghe lời, đem chiếc trâm hắn tặng cho Chiêu Hoa quận chúa.
Chiếc trâm đó vốn là một đôi với mũ quan của hắn.
Hắn thậm chí còn nói đây là di vật của mẫu thân để lại cho nàng, vậy mà vẫn bị tiểu cô nương vô lương tâm kia đem tặng cho Chiêu Hoa quận chúa.
Chiêu Hoa quận chúa...
Kẻ ngu ngốc bị chặt một tay cũng không chừa, xứng sao?
Nhớ đến việc tối qua tiểu cô nương thậm chí còn không đến hội đèn lồng, cơn giận vừa nguôi ngoai lại bùng lên, nhưng rất nhanh lại hóa thành một tiếng thở dài bất lực.
Giang Tuệ nghĩ, việc này đúng là không thể trách Tú Tú được.
Xét cho cùng, là hắn nói muốn làm huynh muội với Tú Tú, mặc dù hắn chỉ muốn mượn cớ này để bảo vệ tiểu cô nương.