Vì vậy liền tìm cơ hội cưỡng ép Giang Tuệ vừa về nhà.
Giang Tuệ là một thư sinh yếu đuối.
Còn ta không có gì khác, chỉ là nhờ mổ lợn mà có một thân sức lực.
Giang Tuệ không thể nào chống lại ta.
Ban đầu mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch.
Nhưng không ngờ giữa chừng ta lại hôn mê trong giây lát, vô tình biết được mình là nữ phụ độc ác trong thoại bản.
Vì si mê dây dưa nam chính Giang Tuệ, thậm chí trăm phương ngàn kế quyến rũ, cuối cùng còn chưa đợi Giang Tuệ công thành danh toại đã bệnh c.h.ế.t trước.
Giang Tuệ vốn coi ta như muội muội ruột.
Nhưng đêm nay bị cưỡng ép như vậy, hắn hoàn toàn chán ghét ta.
Vì vậy khi ta bệnh nặng, hắn cũng chỉ coi như ta đang giở trò cũ muốn hắn về nhà.
Thế là ta cô độc c.h.ế.t trong đêm mưa gió.
Rất thê thảm.
Thảm đến mức ta gần như lập tức dập tắt ý định với Giang Tuệ.
Nhưng ngày hôm sau thái độ của Giang Tuệ đối với ta lại như trước, cứ như chuyện đêm đó chưa từng xảy ra.
Hắn lại không biết từ đâu biết được chuyện ta kết giao với Tô tỷ tỷ.
Người luôn ôn hòa lần đầu tiên lạnh mặt: "Muội còn nhỏ không hiểu chuyện, sau này đừng qua lại với những người đó nữa. Cũng tại ta…"
Giang Tuệ đại khái là nhìn ra ta đang lơ đãng.
Hắn dừng một chút, khẽ thở dài: "Tú Tú, hay là muội cùng ta đến kinh thành đi? Muội ở nhà một mình, ta cũng không yên tâm."
Đây là điều chưa từng xuất hiện trong giấc mơ trước kia.
Vẻ dịu dàng lo lắng trong mắt Giang Tuệ lại khiến cho tà tâm vừa dập tắt của ta một lần nữa bùng lên.
Nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý.
Dù sao ta còn phải kiếm lộ phí đến Kinh thành.
Lại nghĩ nếu ta đối xử với Giang Tuệ tốt hơn nữa, có phải hắn cũng sẽ thích ta không?
Dù sao hắn cũng chưa từng chính miệng thừa nhận đã phải lòng ái nữ của Sơn trưởng!
Ta may mắn nghĩ.
Cho đến khi Giang Tuệ cứu về một cô nương.
3
Đêm trước khi Giang Tuệ trở về học đường trời đổ mưa to.
Có lẽ là vì ta đã từng c.h.ế.t trong đêm mưa gió như vậy, nên lần đầu tiên ta có cảm giác sợ hãi.
Ta không nhịn được gõ cửa phòng Giang Tuệ.
Nhưng Giang Tuệ không có ở đó.
Bên ngoài mưa rất to, hắn ra ngoài cũng không mang theo ô.
Nghĩ đến Giang Tuệ từ nhỏ đã ốm yếu, bây giờ được ta nuôi nấng hồi lâu mới khá hơn một chút, ta cắn răng quyết định đi tìm Giang Tuệ.
Tay nắm cán ô vẫn còn run rẩy.
May mà ta nhìn thấy Giang Tuệ đang trú mưa ở gốc cây lớn cách nhà không xa.
Vì vậy hơi thở vừa mới thả lỏng lại lập tức bị nghẹn lại.
Ta vội vàng chạy tới muốn Giang Tuệ rời đi.
"Giang Tuệ, huynh trước…"
Tiếng sấm ầm ầm át đi giọng nói của ta.
Và lúc này ta cũng chú ý tới Giang Tuệ còn đang đỡ một cô nương bị thương nặng.
Giang Tuệ không hề chú ý tới ta.
Tiếng sấm đánh thức cô nương kia.
Nàng ta ngẩng đầu, giọng nói yếu ớt nhưng khó giấu nổi vẻ cáu kỉnh:
"Giang Tuệ, huynh không biết trời mưa không thể trú dưới gốc cây lớn sao?"
"Xin lỗi."
Giang Tuệ nhỏ giọng xin lỗi, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý cười khó phát hiện.
Hắn cố gắng chống người dậy muốn đưa cô nương kia rời đi.
"Giang Tuệ."
Cô nương kia ho khan một trận, rồi lại cười khẽ một cách đầy ẩn ý: "Nếu hôm nay ta gặp đại nạn không chết, chàng có nguyện ý ở bên ta hay không?"
Tay ta nắm chặt cán dù, siết chặt rồi lại siết chặt.
Ta đứng đó, giống như lần đến thư viện tìm Giang Tuệ năm ấy.
Nhưng lại mong chờ câu trả lời của hắn hơn cả cô nương kia.
Giang Tuệ vẫn chưa phát hiện ra ta đang đứng cách đó không xa.
Hắn không trả lời, im lặng muốn đưa cô nương kia rời đi.
Nhưng cô nương kia lại không chịu buông tha.
"Nếu chàng không nói, vậy bản quận chúa hôm nay sẽ không đi nữa! Cùng lắm thì c.h.ế.t ở đây thôi!"
Giang Tuệ bề ngoài ôn hòa, nhưng thực chất lại rất cao ngạo.
Ta vốn tưởng hắn sẽ trực tiếp đưa người đi.
Dù sao ngay cả ta cũng nhìn ra cô nương kia đến sức đứng cũng không còn, nếu muốn cưỡng chế mang đi thực ra là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Giang Tuệ lại dừng bước.
"Giang Tuệ!"
"... Nếu quận chúa có thể sống sót."
Giang Tuệ lên tiếng.
Giọng hắn vốn không lớn, lại bị tiếng mưa che lấp.
Nhưng ta lại nghe rõ mồn một.
Rõ ràng đến mức ta chớp chớp mắt, tim bỗng dưng đau nhói.
Cô nương kia lộ vẻ vừa lòng.
Giang Tuệ đưa nàng ta rời đi, rồi lúc quay người lại mới phát hiện ra ta.
"Tú Tú?"
Hắn có vẻ kinh ngạc, ngay cả giọng nói cũng cứng nhắc hơn: "Sao muội lại tới đây?"
Ta cũng nhân cơ hội nhìn rõ cô nương được Giang Tuệ che chở kia.
Trần Nhĩ Nhã.
Gần như ngay lập tức, tên nàng ta hiện lên trong đầu ta.
Chiêu Hoa quận chúa đang được Thánh thượng sủng ái, cũng chính là thê tử tương lai của Giang Tuệ.
Thì ra bọn họ đã quen biết nhau từ sớm như vậy.
Ta có chút sững sờ.
"Mưa to quá, mau về đi!"
Giang Tuệ hạ giọng, đôi mắt còn u ám hơn cả màn đêm.