Huynh Trưởng, Đừng Như Vậy!

Chương 1



Năm thứ tư ta dựa vào nghề mổ lợn nuôi Giang Tuệ ăn học, ta vô tình nghe được chuyện hắn không nhận ta là tiểu thê tử được nuôi từ nhỏ, lại còn có ý trung nhân rồi.

Ta tức không chịu được, tìm cơ hội định cưỡng ép hắn.

Nhưng giữa chừng ý thức thức tỉnh, biết được ta chỉ là nữ phụ độc ác trong thoại bản.

Vì si mê dây dưa nam chính mà sớm tự tìm đường chết.

Vì vậy ta lập tức thu lại tâm tư, nhận Giang Tuệ làm huynh trưởng.

Lại trăm phương ngàn kế vun vén cho nam nữ chính.

Nhưng sau đó vào ngày đại hôn, vị hôn phu tương lai mà ta tự mình tìm kiếm bị đánh ngất xỉu bên cạnh.

Còn vị Trạng nguyên vốn nên quang minh lỗi lạc kia lại thong thả trói tay mình lại.

Chuông bạc vang lên, đuôi mắt đỏ hoe:

"Tú Tú... Không cần huynh trưởng nữa sao?"

1

"Tú Tú!"

Giọng nói có chút lo lắng vang lên.

Ta hoàn hồn, sắc mặt có chút khó coi.

Thời điểm ta thức tỉnh này, thật sự không thể coi là tốt.

Giang Tuệ bị đẩy ngã trên giường, cổ tay trắng nõn bị tùy ý trói bằng dây lưng, buộc vào đầu giường.

Còn ta đang ngồi trên người Giang Tuệ, tay đang định sờ xuống dưới.

Dù tư thế lúc này khó coi như vậy, nhưng Giang Tuệ vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Hắn thấy ta tỉnh lại, vẻ lo lắng trên mặt dần dần biến mất, chuyển thành sự thất vọng không dễ phát hiện.

Giang Tuệ dừng một chút, lại khuyên: "Tú Tú, muội là con gái."

Đến lúc này người này vẫn giữ thái độ ôn hòa.

Ôn hòa đến mức ta cay sống mũi.



Nhưng ngay sau đó.

[Dù sao Tú Tú cũng là nữ nhi. Nàng còn có ơn với ta, vậy thì hậu táng thật tốt.]

Đôi lông mày lạnh lùng của người nam nhân chồng lên khuôn mặt còn non nớt của Giang Tuệ lúc này.

Tim ta run lên, lực đạo trên tay lập tức mất kiểm soát.

Giang Tuệ khẽ rên một tiếng, lại theo bản năng cuộn người lại.

"Ai dạy muội như vậy!"

Đáy mắt đen nhánh nhuốm một tầng sương mỏng, Giang Tuệ gần như nổi giận vì xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tức giận.

Có chút kỳ lạ, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi.

May mà chưa phạm sai lầm lớn.

Vì vậy ta hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Nói ra huynh có thể không tin, ta đang luyện tập thiến lợn."

Nghĩ lại thì, tư thế lúc này với thiến lợn... hình như cũng có vài phần giống nhau.

Hoàn toàn khác với Giang Tuệ quang minh lỗi lạc, tương lai sẽ làm Trạng nguyên, ta chỉ là một người mổ lợn.

Cũng khó trách hắn coi thường ta.

Giang Tuệ sững sờ, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Trong lòng ta phiền muộn, nhưng vẫn tự mình nói tiếp: "Cố đại nương nói thiến lợn là một kỹ thuật. Nếu kỹ năng tốt lên, thì thịt trên người con lợn đó cũng sẽ nhiều hơn. Chỉ là bây giờ những con lợn đực nhỏ còn lại phải giữ lại để phối giống, cho nên ta mới…"

Nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, ta theo bản năng vội vàng giải thích.

Lại ngước mắt nhìn Giang Tuệ: "Ta tuyệt đối không có ý khinh bạc huynh!"

Không biết Giang Tuệ có tin hay không.

Nhưng ta thấy sắc mặt của hắn, hình như đã dịu đi một chút.

"Sau này muội đừng nghe Cố đại nương nói bậy nữa."



Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài, có vẻ hơi mệt mỏi: "Tú Tú, ta coi muội như muội muội ruột."

Ta lăn xuống giường, cởi dây lưng trên tay Giang Tuệ.

Nghe vậy ủ rũ ừ một tiếng.

Ta đoán Giang Tuệ chắc là không tin, chỉ là không muốn so đo thôi.

Nhưng nỗi buồn trong lòng lại càng dâng lên.

2

Ta là tiểu thê tử được nuôi từ nhỏ mà Giang gia mua về.

Giang gia có ơn với ta, ta thích Giang Tuệ, mà Giang Tuệ lại là người có tiền đồ.

Cho nên sau khi phụ mẫu Giang gia qua đời, ta dựa vào nghề mổ lợn nuôi Giang Tuệ tiếp tục học hành.

Bây giờ là năm thứ tư.

Kỳ thi Hương sắp đến, ta nghĩ Giang Tuệ học hành vất vả, nên đã hỏi thăm Tô tỷ tỷ ở Hồng Túy viện, mang theo một ít thuốc bổ đến trường.

Vốn định cho Giang Tuệ một bất ngờ, nhưng không ngờ ta lại bị dọa trước.

"Ta chỉ coi nàng ta như muội muội."

Chàng trai tuấn tú cao lớn khi đối mặt với sự trêu chọc của bạn học, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Tú Tú có ơn với Giang gia ta, lần này trở về, ta sẽ đến quan phủ xóa bỏ thân phận tiểu thê tử được nuôi từ nhỏ của nàng, đợi sau này cũng có thể tìm cho nàng một mối hôn sự tốt."

Ta sững sờ tại chỗ.

Rồi lại nghe thấy người bạn học bề ngoài thì thân thiết với Giang Tuệ, sau khi hắn rời đi thì khinh thường khạc nhổ một tiếng:

"Nói thì hay lắm, chẳng phải là chê tiểu thê tử được nuôi từ nhỏ nhà mình là người mổ lợn sao? Ai mà không biết Giang Tuệ đã sớm được ái nữ của Sơn trưởng để mắt tới, hai người lưỡng tình tương duyệt, rõ ràng chính là Trần Thế Mỹ!"

Vậy nên... là Giang Tuệ đã có ý trung nhân, lại còn chê ta là người mổ lợn?

Ta không biết mình đã về nhà như thế nào.

Chỉ biết là lúc tỉnh táo lại thì thật sự rất tức giận.

"Chuyện này chẳng phải rất dễ giải quyết sao?"

Tô tỷ tỷ che miệng cười duyên: "Những người đọc sách thánh hiền như hắn ta đều rất cổ hủ... Cho dù kế này không thành, thì dựa vào khuôn mặt của Giang Tuệ, muội cũng không tính là chịu thiệt."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.