- Báo cáo, sau khi kiểm đếm đầy đủ, quân ta lần này bắt giữ được 6 vạn dân cư, có nam nữ, đều đang ở độ tuổi lao động, chỉ một bộ phận nhỏ người già cả. - Tài báo cáo
Sở dĩ cơ cấu dân số tại vùng đất này có sự mất cân bằng đó, là vì Hiên Giáo cốt trọn nơi đây chỉ để tạm thời né mũi nhọn tấn công của quân Hoài Nhân, về sau sẽ phản công tái chiếm, nên họ chọn người đi theo phải đảm bảo đều có thể trở thành những binh sĩ trong tương lai, những người già cả đều không được chọn để đi cùng lên vùng đất mới này.
- Còn về của cải?
- Về của cải, thì có một lượng lớn lương thực, họ có những kho lương lớn, tầm hàng chục vạn đạn gạo ( "đạn"- là đơn vị đo khối lượng lương thực, tầm khoảng 70 kg, số lương thực quân Hiên Giáo tích trữ vào tầm 100 tấn), ngoài ra còn các loại gia súc gia cầm. Còn về những đồ như vàng bạc, thì không còn bao nhiêu, có vẻ chúng đã đi mua nông cụ, vũ khí, muối để dùng.
- Đem đống đồ về cũng được một khoản khá, nhất là lương thực, đủ để bù lại phần nào thiếu hụt của kho lương.- Đặng Lượng hưng phấn nhìn đống số liệu mà nói.
- Hừ, đừng quá vội vui mừng.- Đặng Toàn nhẹ giọng cắt lời ông còn- Có kẻ nào muốn làm loạn không?
- Có đám người Toàn, Vâm ra sức trấn an, trấn áp, mọi chuyện vẫn tạm được, có điều nếu như đem họ về miền xuôi, chỉ e có thất thoát, dù sao mấy vạn con người, đông hơn bên ta vài lần, nếu có kẻ nổi loạn và được mọi người hưởng ứng thì cũng nguy lắm.
- Cũng không sai! Vậy mi có ý kiến gì không?
- Thưa tướng quân, tôi nghĩ có thể xin viện quân lên giúp áp giải về. Chúng ta đã thắng lợi, việc cần người lên khuân chiến lợi phẩm về thì có gì đâu mà ngại.
- Lượng, mày nghĩ sao?
- Nếu nhờ người lên giúp, họ ắt cũng phải nhận một ít. Chiến sĩ ta khổ công chiến đấu, lại bị phân mất lợi ích, e là không hay.- Đặng Lượng giải thích, Tài nghe vậy liền hiểu, ai cũng tham, muốn ăn trọn đây mà.- Tướng quân, nếu chỉ dùng mỗi người của ta thôi thì mọi thứ sẽ chậm, e rằng quá lâu thì dân Hiên Giáo sẽ hết hoảng sợ, có ý chống trả.
- Cái ấy thì đáng lo. Nhưng giải pháp thực ra rất đơn giản.- Đặng Lượng lên tiếng- Ta lựa vài tên làm tay sai, giống bọn Toàn, Vâm, nhưng đặt một phiên riêng, hứa cho đám này về sau gia nhập quân đội bên ta, không phải làm nô tì. Chúng lại chẳng quay ngắt qua ủng hộ ta ấy chứ.
Phương án dùng địch đánh địch và chia để trị cả Đặng Lượng rất thủ đoạn nhưng cũng hiệu quả. Đã là con người ắt hẳn có sự ích kỷ nhất định, cho nên rất nhanh Đặng Lượng đã chiêu mộ được tầm 3000 quân từ trong các tù binh để quản lý chính tù binh Hiên Giáo. Theo sự chỉ dẫn của quân Hoài Nhân và sự nhiệt tình trợ giúp của những binh sĩ Hiên Giáo vừa tuyển mộ, việc vận chuyển người, của cải từ vùng đất của Hiên Giáo về miền xuôi tương đối thuận lợi. Chỉ có chút vướng mắc cuối, đám người Toàn, Vâm xin Đặng Toán thực hiện lời hứa cho bọn họ cầm quân đóng giữ vùng đất này, tiếp tục viẹc làm cướp của họ.
- Hừ, bọn khốn đó cứ nghĩ chúng còn có thể đàm phán sao?- Nhiều tướng sĩ tỏ ý muốn lật lọng, thậm chí tiêu diệt đám người Toàn, Vâm bởi ngày trước kéo quân lên, quân của Toàn và Vâm đã chặn đánh quyết liệt, gây thù đậm sâu.
- Nếu như ta không giữ chữ tín, chỉ e không được!- Tài vội can lại- Các vị đừng quên ta còn có bao nhiêu nhân lực, vật lực phải vận chuyển, phải dùng đám binh sĩ mới chiêu mộ từ Hiên Giáo hỗ trợ. Nếu như lúc này ta lật lọng với đám Toàn, Vâm, ai dám chắc đám người kia không nghĩ tới việc rồi ta cũng lật lọng với họ. Khi ấy bọn Toàn, Vâm liều chết mà đánh, những người dân kia nổi loạn, thành quả ta thu được liệu có còn đủ không.
- Việc này con thấy cũng chả có gì phải lo nghĩ, nhiều nhất chúng nó chỉ mộ được 1000 người là cùng, thêm mấy ả đàn bà, người thân, có thể lên 3000 là căng. Mất đi 3000 người con thấy chưa quá tệ.- Đặng Lượng cũng tỏ ý tán đồng ý kiến của Hoàng Anh Tài
Đặng Toán ra chiều ngẫm nghĩ, lại cùng chư tướng nói chuyện, cuối cùng dẫn câu chuyện về việc đồng ý để đám Toàn, Vâm ở lại đây. Nguyên nhân đơn giản, uy hiếp không lớn. Bọn Toàn, Vâm phản lại Hiên Giáo, hạng như vậy ai có thể chứa chấp, mà sắp tới vùng đất này, hai xứ Pơtao Angin và Pơtao Lia sẽ nhảy vào, đám người này không sớm thì muộn cũng sẽ bị hai xứ ấy tiêu diệt. So với việc trở mặt để rồi có thể gây rối loạn trong việc xử lý chiến lợi phẩm thì việc để mất 3000 người chưa quá lắm.
Nhìn đoàn người vận chuyển chiến lợi phẩm quay về, Phạm Thời Trực phát ghen. Sau trận chiến này, cha con nhà họ Đặng e rằng có thể tùy ý hô mưa gọi gió rồi. Bao nhiêu chiến lợi phẩm như vậy, phân phát cho quân lính tham chiến, rồi nô lệ hiến tranh sẽ thành nguồn kinh tế dồi dào cho trấn, mà rồi thương nhân sẽ tấp nập tới chào hỏi hắn, giúp hắn khuếch trương thêm thế lực. Mà đáng ghét nhất là Trần Huyện, tên này vốn là cấp dưới của y, sau trận chiến này lại nhất nhất nghe lời cha con họ Đặng, khác gì tuyên cáo với tất cả mọi người rằng cha con họ Đặng là tướng tài, hắn nguyện đi theo.
- Lão Trực, sao có vẻ buồn bực thế!- Phạm Thời Trực đang ngồi uống rượu giải khuây thì Trương Văn So qua chơi
- Ồi trời, lão So ông lại qua thăm tên vô dụng này làm gì, muốn tôi chức mừng ông ư/
- Nói mát mẻ nhau mà làm gì, tôi cũng là kẻ vô dụng rồi đây.- Trương Văn So chép miệng, rồi lấy chén rượu khác, rót rượu vào uống cùng Phạm Thời Trực.
Thấy Trương Văn So cũng tỏ vẻ chán nản, Phạm Thời Trực thấy lạ. Trong cuộc chiến này, Trương Văn So là người ủng hộ, lại còn hiến kế để lão đi sách động 2 xứ Pơtao Lia và Pơtao Anui cùng xuất quân để đánh từ hai phía, giúp cha con họ Đặng chỉ phải ứng phó với một phần binh lực Hiên Giáo. Như vậy chiến dịch thành công thì lão phải vui mới phải chứ.
- Sao thế, ông không phải lập công lớn sao? Giúp Đặng Toán một tay, khiến Hiên Giao binh phân hai đường.
- Lập công gì chứ, có kẻ còn đang nối xấu tôi kia kìa. Đặng Toán dẫn quân thần tốc quá, hai xứ Pơtao Lia và Pơtao Anui còn chưa tham chiến, ông ta đã diệt gọn bọn Hiên Giáo rồi, Thế là việc tôi mang đống tiền của lên, lại hứa hẹn chia chác với đám mọi đó giờ thành cái tệ. Bọn man mọi đó đang cử người tới đòi chia phần, làm ầm ĩ khắp nơi. Người ta vì thế bảo cái kế khu hổ thôn lang của tôi thực quá mức ngu dại, tự nhiên kéo thêm kẻ tới chia phần.
- Khốn kiếp thật, tuy bọn man mọi đó có đánh trận nào đâu, nhưng nếu địch toàn lực mà xuất quân, thì Đặng Toán cũng làm gì thắng dễ vậy chứ!
Hai người rất nhanh thông cảm với người đồng cảnh ngộ, chén chú chén anh một hồi, tự nhiên thân thiết lạ thường. Trương Văn So nhân cơ hội đó thuyết phục Phạm Thời Trực cùng kết minh. Điều cả hai người muốn là chia phần chiến công này của Đặng Toán. Chiến lợi phẩm thì họ không dám động, ăn như thế thì anh em binh sĩ sẽ lôi họ ra tế sống, chưa kể bao nhiêu quan viên cũng sẽ được chia phần, nếu họ động tới là động vào miếng ăn của tất cả. Chặn đường làm ăn là ngang thù giết cha.
Thứ hai người có thể dây tới, chỉ có mảnh đất mà Hiên Giáo trước đây chiếm lĩnh. Mảnh đất đó ở quá xa xôi, trấn Hoài Nhân gần như không có ý định làm gì với nó, có khi sẽ để mặc đấy, rồi hai xứ Pơtao sẽ tự động chiếm lĩnh. Thế nhưng hiện tại hai xứ ấy chưa biết tin này, thành ra bọn họ có thể lợi dụng một phen. Nghe Trương Văn So bày kế, Phạm Thời Trực mặt mày rặng rỡ hẳn lên.
Ba ngày sau khi chiến lợi phẩm, tù nhân được thu xếp xong, Tổng trấn Lữ Liêm mở tiệc mừng công Đặng Toán, quan viên các nơi đều tới dự. Phạm Thời Trực cũng tới, vì đã được Trương Văn So bày kế, mà kế muốn thành cũng phải nhờ Đặng Toán, Phạm Thời Trực vô cùng khách khí, thậm chí tự tay rót rượu mới Đặng Toán, khen ngợi bọn Đặng Lượng và kể cả Trần Huyện có xuất hiện cũng không hề tức giận chút nào với y, bất chấp việc Trần Huyện phản bội.
Tự dưng người ta đối tốt với mình, tất là có chuyện cần nhờ vả, miềng ăn bay tới trước mặt, tất là mồi câu, Đặng Toán nhìn Phạm Thời Trực biểu diễn, khẽ cười khẩy, cũng không làm gì, chỉ nâng cao cảnh giác. Lát sau, khi bữa tiệc tàn, Lữ Liêm có mời Đặng Toán, Phạm Thời Trực ở lại bàn việc một chút. Ông ta đã đoán biết trước, nên lúc nãy giả vờ say, uống ít hẳn đi, giờ đầu óc vẫn tỉnh táo, nghe xem là chuyện gì.
Trương Văn So bắt đầu kể lể việc đám người hai xứ Pơtao đòi hỏi chiến lợi phẩm, lão rất lo là không biết nên ứng đối ra sao, bởi Đặng Toán đánh nhanh thắng nhanh, hai xứ Pơtao chưa kịp động binh, đóng góp chả có mấy, nên đúng ra không có quyền chia chiến lợi phẩm, nhưng bọn kia tham làm vô độ, sao nghe lọt. Có câu thà đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân, nếu bọn người man mọi ấy cứ ấm ức trong lòng, rồi quấy phá thì bên mình cũng thiệt. Lữ Liêm ở cạnh vuốt râu, lão đã nghe Trương Văn So giải thích mấy lần, cũng thấy việc này phải quan tâm, nhưng lão cũng không muốn chia chác lợi ích, cho nên mới mời 2 viên tướng tới đây để thăm dò, xem nếu cần thiết thì ra đòn cảnh cáo.
Đặng Toán ra vẻ trầm ngâm rồi nói bản thân uống hơi say, nhất thời chưa có chủ ý, xin mời Phạm Thời Trực. Phạm Thời Trực cũng không khách sáo, đưa ra ý kiến bản thân. Theo hắn, có thể dùng mảnh đất mà Hiên Giáo từng ở để coi như đáp lễ hai xứ Pơtao, dù sao trấn Hoài Nhân cũng không quản được mảnh đất ấy. Mà đất ấy Hiên Giáo đã canh tác, làm thủy lợi, với đám Pơtao, coi như là màu mỡ khó có. Như thế, hai bên đều hài lòng.
- Chỉ e là khó khăn. Đám người đó lòng tham không đáy, có rồi còn muốn có hơn.
- Vậy thì để chúng khó đạt được một chút!- Phạm Thời Trực cùng Trương Văn So kẻ tung người hứng, nói ra kế sách.
Theo đó, hiện tại trên mảnh đất ấy còn có đám thổ phỉ Toàn, Vâm, bọn họ sẽ nói với hai xứ rằng đây là những người đã giúp họ đánh hạ Hiên Giáo, nên chia đất cho toán này, về sau lại cho di dân lên để làm đồn điền, đám Toàn, Vâm sẽ được phong chức tước để trấn thủ nơi ấy. Bọn man mọi tất nhiên không chịu, hai bên đàm phán qua lại, cuối cùng mảnh đất ấy sẽ được nhượng qua, đổi lại bọn Pơtao Lia và Pơtao Anui phải thanh toán một phần tiền của. Khi ấy, trấn Hoài Nhân sẽ mặc kệ đám Toàn, Vâm trên đó đánh với bọn người hai xứ Pơtao.
Đặng Toán nghe một hồi, liền đoán được làm vậy thì kẻ thủ lợi là Trương Văn So, Phạm Thời Trực, vì họ sẽ đàm phán với đám Pơtao rồi. Có điều, là người biết nghĩ xa, không tham mối lợi nhỏ mà làm hỏng việc lớn, Đặng Toán đồng ý với kế hoạch này, thậm chí chủ động nói bản thân không giỏi việc giao lưu, lại chán ghét những tên Pơtao tham lam, nên không tham gia. Hai người Phạm Thời Trực và Trương Văn So tất nhiên nhận mệnh, trong lòng mừng húm.