Sự phản bội của đám Trần Thanh Toàn đã khiến toàn bộ cao tầng Hiên Giáo có mặt tại vùng đất mới của Hiên Giáo đi sạch, chỉ còn một số lượng nhỏ đang phân tán ở mấy nơi như Pơtao Angin, Vitariji hay khu vực làng Hồng Bàng kiểm soát là thoát. Trong số đó, có cả phu nhân Amusi. Bà ta tới tận vùng Nam Bàn, gặp Minh để xin viện trợ. Phu nhân Amusi biết rõ tình hình Hiên Giáo, bọn họ vốn lo sợ Kiệt gây ảnh hưởng nên hạn chế ảnh hưởng của Vâm, Toàn. Vâm ở ngay sát thì khống chế, không để cậu ta dẫn quân chinh chiến, còn ở phía đông, cần có Toàn dẫn dắt, thì cho binh lực không nhiều. Tóm lại, quân đội không tinh nhuệ, lại thiếu rèn luyện thực tế, không trông cậy được.
Amusi đi qua gặp Minh, lại đi gặp Kiệt, xin hai người cử binh ứng cứu. Từ Amira, Amusi biết về đội quân Đá Vách của Kiệt, lại mong Minh thuyết phục đám nông nô của cậu ta trên đất của Hiên Giáo trợ chiến. Amusi đưa tin rằng, Vitariji đã bắt đầu mời các nước Chiêm Thành khác hội binh để đánh chiếm Hoài Nhân. Nếu Hiên Giáo khởi sự, nhất định sẽ khiến Vitariji và các nước Chiêm Thành hùa theo, bởi đây là cơ hội tốt nhất để họ đem chiến sự ra xa quốc thổ. Nếu Kiệt, Minh cùng đồng khởi sự, Nam Bàn cũng rung chuyển, thậm chí có thể lấy được cả hai xứ Nam Bàn, Tân Bình.
- Phu nhân, lời phu nhân nói chúng tôi thật khó mà nghe theo được. Các nước Chiêm Thành cốt yếu vẫn chỉ muốn yên thân. Một khi quân Đại Hoa tới đánh dẹp, tất toàn lực mà đánh bọn tôi, các nước Chiêm Thành tọa sơn quan hổ đấu, đôi khi cho chúng tôi ít cơm thừa canh cặn, ép chúng tôi đem hết sức lực, máu xương ra mà đánh. Cái mối làm ăn lỗ vốn này, chúng tôi tuyệt không làm.- Kiệt, Minh chối ngay, ai mà ngu đi làm mối làm ăn này
Lúc này, tin mà Tài gửi cũng tới. Kiệt, Minh liền mang nó giao cho phu nhân Amusi. Biết việc quân Hoài Nhân điều động 2 vạn dân quân quyết đánh Hiên Giáo, Amusi vội cho người khẩn cấp báo tin, lại không còn giữ mặt mũi, nằn nì Kiệt, Minh cho quân qua cứu. Hai vạn quân Hoài Nhân áp cảnh, hai xứ Pơtao Lia và Pơtao Anui rục rịch, Hiên Giáo không thể chống đỡ nổi.
Kiệt và Minh không giúp nổi, họ không thể điều động tư binh lúc này. Làng Hồng Bàng đang thao quang dưỡng hối, lộ ra việc có tư binh là đi tong. Vì thế, bất chấp phu nhân Amusi qua khóc lóc, tới cả Amira qua năn nỉ, cũng chỉ một câu trả lời là không. Bên Hiên Giáo lúc này đều vô cùng bực bội. Chính vào lúc ấy, người báo tin quay lại, mang theo nét mặt hoảng hốt, xin báo cáo riêng.
Người ấy đi vội về Hiên Giáo, nhưng tối hôm ấy vừa quay lại, báo tin, các nhân vật cấp cao trong giáo đều bán tín bán nghi, ngồi bàn việc, thì sáng hôm sau, đại quân Hoài Nhân dựng cờ ở gần khu định cư, bắt đầu đánh phá. Người này vội vàng luồn rừng ẩn náu, nên thoát được một kiếp. Nhưng câu chuyện không hề dừng ở đó. Người đưa tin nấn ná lại mấy hôm xem tình hình, thấy được giáo chủ cùng nhiều nhân vật cấp cao phá vây mà chạy, nhưng đều bị bắt được và giết sạch. Người bắt và giết những người ấy chính là Toàn, Văn, Võ, những kẻ từ làng Hồng Bàng qua.
- Phu nhân, làng Hồng Bàng bất nhân, giết hại giáo chủ, thù này ta không thể quên được?- Một người bi phẫn gào thét
- Đúng, phải trả thù làng Hồng Bàng!- Nhiều âm thanh giận dữ vang lên.
Tuy vẫn khóc lóc sụt sùi, Amusi lại tuyệt không bị thù hận làm mù mắt, bà ta ra lệnh cử người qua chất vấn Hoàng Anh Minh, thậm chí chất vấn cả Hoàng Anh Kiệt. mọi người rất ngạc nhiên, không hiểu nổi còn phải chất vấn cái gì nữa, mọi chuyện hai năm rõ mười rồi mà.
- Các người nghĩ hai bên đã hợp tác tới mức độ cho mượn tướng, mua bán vũ khí, muối, đưa người qua,... mà nói thay đổi là thay đổi sao sao? Chỉ cần ta thoát được vài người, đem việc này nói ra, làng Hồng Bàng không dễ sống. Sao phải mạo hiểm làm vậy!- Amusi tỉnh táo phân tích.
Ban đầu, tin tức quân Hoài Nhân mang hai vạn dân quân tổng tấn công Hiên Giáo chính là do làng Hồng Bàng cung cấp, nếu bọn họ thực lòng muốn phá Hiên Giáo, cần gì phải báo tin này. Amusi thuyết phục mọi người điều đó, bảo họ phải chờ đợi thêm, để xem bên kia khu xử ra sao vụ Toàn, Vâm phản bội rồi sẽ tính tiếp. Amusi không thể trở mặt với Kiệt và làng Hồng Bàng lúc này. Hiên Giáo lại một lần nữa bị hủy diệt, những gì còn lại bây giờ của họ là những người thợ khéo tay đang làm công ở đất Nam Bàn, sự ủng hộ ít ỏi của Amira- người sẽ là vợ của Hoàng Anh Kiệt. Làng Hồng Bàng là cơ hội duy nhất của bà ta và Hiên Giáo, bởi nó còn yếu ớt, hai kẻ yếu thì còn phải dựa vào nhau, chứ kẻ mạnh với kẻ yếu, thì chỉ có kẻ yếu bị nuốt mất.
- Chúng ta phải đi gặp bọn phản bội ư?
- Họ không phản bội hiệp ước, chuyện hai tên Toàn, Vâm cần suy xét cho kỹ. Ta qua đó gặp họ hỏi cho rõ, cũng là nên.
- Phu nhân, làng Hồng Bàng dù gì cũng có hiềm nghi, tôi thấy không nên...
- Vậy các người nghĩ giờ đây chúng ta có thể đi đâu nữa? Vitariji đang hội họp các nước Chiêm Thành khác để đánh Hoài Nhân, nếu Hiên Giáo vẫn còn thì họ có thể cân nhắc, nhưng giờ, chúng ta thế này rồi, họ còn cần sao? Pơtao Angin là đất phụ thuộc vào Vitariji, nó sẽ càng không giúp chúng ta được. Hai xứ Pơtao Lia và Pơtao Anui thì thèm thuồng đất, của cải, nhân lực của ta, giờ sẽ nhìn chằm chằm vào ta như những miếng thịt còn sót lại. Chỉ có làng Hồng Bàng là do vừa gây hại tới ta, tất có lòng muốn bồi thường, ta qua đó thì có thể tranh được lợi.
Phu nhân Amusi cho người đem tin tức này báo cho Kiệt, Minh biết. Biết tin, hai anh em cũng choáng váng. Nếu Hiên Giáo vì đám Toàn, Vâm mà bị diệt, Amusi điên lên, đi loan tin bọn họ hợp tác, họ Hoàng không chết cùng bị lột một lớp da. Những người khác biết tin cũng lấy làm lo ngại, có người còn đề nghị đã làm thì làm cho trót, xử sạch đám người Hiên Giáo.
- Họ dù gì cũng là đàng vợ của ta đấy!- Kiệt nhắc nhở. Đối phương cử người qua thông báo, biết đâu đã sớm cử người đi nơi khác, nếu bên mình cạn tàu ráo máng thì nó cũng chơi lại như vậy, chưa kể Amira quả thực cũng sắp làm vợ mình, làm thế là không hay.
- Dạ dạ!
- Theo anh, ta nên qua đó giải thích, rồi điều tra vụ này.
.........................................
- Phu nhân Amusi, xin chia buồn cùng phu nhân!- Minh, Kiệt ra chào hỏi bên đám người Hiên Giáo, Amira hôm nay tuy ở cùng Kiệt, nhưng cũng mặc tang phục kiểu Hiên Giáo.
- Cậu Minh, tôi nhận lời chia buồn sâu sắc của cậu. Nhưng còn việc điều tra nguyên nhân của sự phản bội mà đám người Toàn, Vâm, chúng tôi tuyệt không thể bỏ qua.
- Xin phu nhân an tâm, làng Hồng Bàng luôn coi Hiên Giáo là minh hữu, là thông gia. Nếu hai viên tướng ấy thực sự phản Hiên Giáo, cũng chính là phản làng Hồng Bàng, chúng tôi xin tự bắt hai người ấy lại để thanh lý môn hộ.- Minh nghiêm túc đáp lại
- Các vị định điều tra thế nào?
- Thưa phu nhân, em trai tôi là Hoàng Anh Tài có theo quân Hoài Nhân, tiếp xúc hai tướng Toàn, Vâm, sẽ lấy lời khai mang về.
- Cái gì, nếu bọn mi bao che nhau thì sao?
- Các vị, chúng tôi muốn bao che hay không, cứ đợi kết quả là rõ nhất. Còn trước mắt, ta hãy nói việc của Hiên Giáo hiện giờ. Những gì mà quý vị còn lại, chỉ là những người thợ và gia đình họ đang ở Nam Bàn, những tín đồ trung thành đã bị bắt hết về Hoài Nhân, e rằng không bị bán làm nô cũng bị ép khổ sai, còn các tín đồ bình thường thì ít trông cậy được. Hiên Giáo giờ thực chính là ngọn đèn trước gió, lo cái việc báo thù, chi bằng lo thân mình trước.
- Cậu Kiệt nói vậy là có ý gì, muốn nói bọn tôi không còn sức mạnh, không đáng làm minh hữu nữa sao?- Một vị trưởng lão sừng cồ
- Ấy chết, sao lại thế. Chúng tôi tuyệt đối không có ý đó. Hiên Giáo và làng Hồng Bàng phải giúp lẫn nhau, hai bên là quan hệ thông gia cơ mà. Việc nêu cái yếu kém của Hiên Giáo, cốt là để nói tới phương án giải quyết mà thôi.
- Phương án giải quyết về Hiên Giáo, bọn ta không phải không có, chỉ cần các vị chịu giúp một tay, nhất là cậu Minh, cậu Kiệt.
- Xin phu nhân cứ nói! Làm được, chúng tôi nhất định làm.
- Nam Bàn là nơi nhiều bộ lạc sinh sống, tôi nghe các giáo đồ nói lại ở đây họ vẫn thờ thần tự nhiên như mặt trời, mặt trăng, núi, sông, suối,... Thờ cũng kiểu này không phải là tín ngưỡng, so với tín ngưỡng của Hiên Giáo thì kém xa. Hiên Giáo truyền đạo ở đây, sẽ vô cùng thuận lợi.
Từ hồi đưa người lên đây làm thợ ở các công xưởng, Amusi đã được biết rằng dân Nam Bàn chưa có tôn giáo, họ chỉ có phong tục thờ cúng tự nhiên. Những kẻ vừa sợ hãi trước quỷ thần, vừa chưa có tín ngưỡng tôn giáo, tự nhiên chính là những tín đồ mà mọi tôn giáo thèm muốn. Đám này mà dính vào tôn giáo cái, đảm bảo không khác gì những kẻ cuồng tín ngay. Kiệt nghe điều kiện thì đoán được ý tưởng của Amusi. Trong thực tế, những tôn giáo nổi lên tại vùng Tây Nguyên, Tây Bắc đều thế cả, lợi dụng con người ít hiểu biết, dùng tôn giáo để khống chế, tạo nên những đạo quân cuồng tín. Có điều, Kiệt không cản việc này. Vùng đất này chịu ảnh hưởng lớn của Minh, đối phương muốn truyền đạo cứ truyền, họ đủ sức kiểm soát.
- Xin phu nhân yên tâm, chuyện này tôi nhất định toàn lực hỗ trợ.