Cô bất chấp đi theo, trong văn phòng, Hứa Như vừa liếc liền thấy một con gấu bông trên bàn.
Vừa rồi, cô cũng thấy nó treo trên túi của Chu Nhiễm.
Sự lạnh lùng trào phúng xẹt qua đáy mắt.
“Tổng giám đốc Lý, em để báo cáo ở đây, không có việc gì thì em về đây.”
Dứt lời, cô đã xoay người đi.
Nhưng Lý Thế Nhiên đã nhanh hơn, nhấn nút điều khiển từ xa, cửa khóa lại.
Nghe thấy tiếng khóa cửa, sắc mặt Hứa Như tái đi.
“Anh muốn làm gì?” Thái độ của cô không còn lịch sự như trước nữa.
“Đã hứa là dạy bổ túc cho em, chờ tôi xử lý xong công việc rồi bắt đầu.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên, hoàn toàn là ra lệnh.
“Không cần, tự em sẽ ôn tập.” Bây giờ cô không hề muốn ở cùng anh một chút nào.
“Không phải em nói là được.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.
“Tổng giám đốc Lý, anh như này là đứng núi này nhìn núi nọ nhỉ?” Hứa Như nhìn anh, giọng điệu trào phúng.
“Chúng ta chỉ là quan hệ thầy trò, đây không phải là em nói sao?” Lý Thế Nhiên ngước mắt lên.
“Đúng là em nói như thế, nhưng ai biết có phải anh nghĩ như thế không.” Hứa Như lẩm bẩm.
Một giây sau, anh đã đi tới trước mặt cô, nâng cằm lên, đôi mắt sâu thẳm của Lý Thế Nhiên nhìn cô.
“Em muốn biết tôi nghĩ thế nào sao?”
“Không…”
Còn chưa nói xong, nụ hôn của anh đã ập tới, lời của Hứa Như hoàn toàn bị anh chặn lại trong cổ họng.
Anh…
Tỉnh táo lại, cô ra sức vỗ ngực anh, muốn đẩy anh ra.
Nhưng Lý Thế Nhiên khỏe hơn, khi ôm cô vào lòng, Hứa Như căn bản khó mà động đậy được.
Hồi lâu, mãi cho tới khi Lý Thế Nhiên buông tay.
Hứa Như giơ tay lên, tát mạnh một phát lên mặt anh, Lý Thế Nhiên nhăn mặt, ánh mắt lóe lên tia tức giận.
Nhưng anh kiềm chế được.
Nhìn dấu bàn tay rõ ràng trên mặt Lý Thế Nhiên, cái tát này cô dùng lực rất lớn.
Nhưng Lý Thế Nhiên không nói một câu nào.
“Tổng giám đốc Lý, hãy tự trọng!”
“Tự trọng?” Lý Thế Nhiên híp mắt lại, ánh mắt càng thêm hung ác.
“Anh sắp kết hôn rồi.” Hứa Như lạnh lùng nói: “Mong anh đừng quấy rối em nữa.”
“Quấy rối?”
“Đúng.” Hứa Như không hề nghĩ ngợi mà gật đầu.
Rõ ràng đã thân mật với Chu Nhiễm như thế, vì sao còn trêu chọc cô chứ?
“Cho dù thi không qua môn, cũng không cần tôi dạy bổ túc?” Hồi lâu, giọng nói của Lý Thế Nhiên bình tĩnh lại, khẽ hỏi.
“Đúng!”
Cho dù cô không qua môn, cô cũng không muốn ở riêng với Lý Thế Nhiên!
Cô muốn cách xa anh!
Nhìn bóng người chạy ra khỏi cửa, Lý Thế Nhiên đen mặt lại, ánh mắt đầy buồn bực.
Hồi lâu, mãi cho tới khi Lý Tú Tú gọi tới, nói là ông nội nhìn thấy tin anh và Chu Nhiễm kết hôn.
Về tới nhà họ Lý, Lý Tú Tú nói với anh, ông nội bị anh làm cho tức chết, nói là sẽ không tham gia đám cưới của anh và Chu Nhiễm, cháu dâu trong lòng ông, chỉ có Hứa Như.
“Ừ.” Sắc mặt của Lý Thế Nhiên bình tĩnh như thường.
Lý Tú Tú nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Hành động gần đây của anh ta, càng ngày cô ta càng không hiểu nổi.
“Anh, anh thật sự muốn kết hôn với Chu Nhiễm sao?” Hồi lâu mới nặn ra được một câu.
“Đã chuẩn bị đám cưới rồi.” Anh nhíu mày.
“Anh cũng không nói với em.” Lý Tú Tú càng thêm buồn bực không vui.
“Không cần để ý.” Lý Thế Nhiên lại nói.
“Hôm nay, cũng không biết Chu Nhiễm tìm thấy messenger của em ở đâu, nói là ngày mai muốn đi ăn với em.” Lý Tú Tú nói.
Hôm nay, hai người bắt đầu nói chuyện qua messeger, cô ta thấy được Chu Nhiễm muốn làm thân với cô ta.
Thật ra, cô ta không có ý kiến gì về chuyện anh trai sẽ lấy ai, chỉ cần người đó không phải là người nhà họ Kỳ là được.
“Em muốn đi thì đi, người của nhà họ Chu, em có thể qua lại.” Lý Thế Nhiên híp mắt lại.
Lý Tú Tú nhìn anh trai mình, sao lại cảm thấy lời này còn có ý tứ khác chứ?
“Người của nhà họ Chu?” Lý Tú Tú nhíu mày lại.
“Ừ!”
…
Cuối tuần, Lý Thế Nhiên đang làm việc ở nhà, Chu Nhiễm muốn hẹn Lý Tú Tú, cô ta dứt khoát bảo Lý Tú Tú tới nhà là được.
Cô ta muốn xem xem hai người là như thế nào.
Chu Nhiễm đã tới từ sớm, thậm chí còn tới siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn từ trước, nói cho hay thì là vào bếp vì Lý Thế Nhiên.
Thế nhưng, nam chính mãi vẫn cứ ở trong thư phòng.
Lý Tú Tú chỉ có thể tiếp đã Chu Nhiễm trước, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người phụ nữ này, vẻ ngoài… cũng được, thậm chí có thể nói là rất đẹp.
Nhìn trước mắt, tính tình cũng khá tốt.
Nhưng cô ta vẫn không hiểu, bên cạnh Lý Thế Nhiên không thiếu phụ nữ xinh đẹp như này, anh trai cô nhìn trúng cái gì ở người ta chứ…
Nghĩ tới lời của anh trai, Lý Tú Tú hỏi: “Cô Chu, cô định cư ở Nam Thành sao?”
“Tôi định cư ở thành phố C, người nhà họ Chu đều ở bên đó.”
“Cô là con một?”
“Tôi còn có một người anh trai.” Sắc mặt Chu Nhiễm sầm lại.
Lý Tú Tú nhạy cảm nhận ra.
“Chắc là tình cảm của cô và anh trai tốt lắm nhỉ?”
“Chúng tôi…” Chu Nhiễm ngừng một lát: “Ba mẹ chúng tôi ly hôn cách đây không lâu, thật ra tôi và anh trai không thân, chúng tôi không có quan hệ huyết thống.”
Trên mặt Chu Nhiễm xẹt qua hận ý, Lý Tú Tú còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Loại tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo như Chu Nhiễm, nhìn thế nào cũng thấy giống như con cưng được gia đình cưng chiều.
“Ồ, cô và anh trai tôi kết hôn, nhưng người nhà hai bên còn chưa gặp nhau đâu.” Lý Tú Tú lẩm bẩm.
Mặc dù, ông nội tỏ rõ là không đồng ý cuộc hôn nhân này, càng sẽ không chịu gặp người của nhà họ Chu.
Bàn tay rửa rau của Chu Nhiễm run lên, gặp người nhà… Sắc mặt cô ta dần tái đi.
“Hôm đám cưới, anh trai tôi sẽ tham gia, đến lúc đó sẽ gặp mặt.”
“Ừ.”Lý Tú Tú nhìn dáng vẻ như muốn khóc của Chu Nhiễm, thôi không hỏi nữa.
Cảm xúc của cô ta, Lý Tú Tú đều nói lại với anh mình.
Trong thư phòng, Lý Tú Tú nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh trai: “Chu Nhiễm nấu ăn dưới bếp, anh không xuống giúp sao?”
Chu Nhiễm đuổi hết người giúp việc đi, nhưng hiển nhiên cô ta cũng rất ít khi vào bếp, chân tay luống cuống, sợ là chỉ có anh trai mới có thể giúp được.
“Để người giúp việc làm.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Nào được chứ, người ta muốn tự tay là bữa trưa tình yêu cho anh.” Giọng điệu của Lý Tú Tú chua loét.
Trên mặt Lý Thế Nhiên không có biểu cảm gì, tiếp đó lại là họp trực tuyến mấy tiếng đồng hồ, Lý Tú Tú thấy anh thật sự không để ý tới Chu Nhiễm, cũng cảm thấy kỳ lạ.
Bỏ đi, để cô ta đi tìm hiểu người phụ nữ kia đi.
Mãi cho tới trưa, Chu Nhiễm mới coi như hoàn thành bữa chưa đầy gay go.
Thật ra phần lớn thức ăn đã cháy khét, phần còn lại, vẻ ngoài cũng rất khó coi.
“Cô Chu, đây là lần đầu cô vào bếp hả?” Lý Tú Tú giữ mạng quan trọng hơn, cô ta không dám ăn.
Phải gọi anh trai xuống cho anh ấy ăn.
Chu Nhiễm phiền muộn gật đầu, cũng không ngờ nấu ăn khó như thế, dày vò ba tiếng đồng hồ, không ngờ lại là ra một đống đồng ăn khó coi như này.
Cô ta đứng lên: “Bỏ đi, đổ đi thôi, tôi gọi đồ ăn ngoài cho mọi người.”
Lúc này, cuối cùng Lý Thế Nhiên cũng đi xuống, thấy anh, mặt Chu Nhiễm dần đỏ lên.
“Thế Nhiên.”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, còn chưa xuống tới nơi đã ngửi thấy mùi khét trong phòng.