“Khoảng thời gian này, có nhớ tôi không?” Anh khàn giọng hỏi nhỏ.
Hứa Như lạnh lùng lắc đầu.
“Không hỏi tôi vì sao sao?” Anh nhíu mày.
“Em đã biết rồi, còn cần phải hỏi sao?” Giọng điệu của Hứa Như rất sắc bén.
Đương nhiên là cô biết điều Lý Thế Nhiên nói tới là chuyện anh và Chu Nhiễm kết hôn.
“Tôi sẽ không cưới cô ta.” Lý Thế Nhiên vẫn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Hứa Như lại cười nhạt: “Anh có cưới cô ta hay không, không có quan hệ gì tới em.”
Nói xong, cô dồn sức đẩy anh ra.
Không hề ngoái đầu lại, chạy ra khỏi văn phòng, nước mắt dần nhòe ướt đôi mi, cuối cùng vẫn kém cỏi mà bật khóc.
Lau nước mắt, cô hít sâu một hơi, nhưng cảm xúc vẫn rất khó kiềm chế, cô tìm một góc ngồi xuống, khịt mũi, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Lý Thế Nhiên, đồ khốn nạn!”
Cô tức giận mắng mỏ, rồi cầm một hòn đá nhỏ ném đi.
Nhưng không ngờ, hòn đá vừa khéo đập vào một đôi giày da bóng loáng.
“Xin lỗi.” Không hề ngẩng đầu lên, Hứa Như vẫn chìm đắm trong cảm xúc của mình.
Mãi cho tới khi một tờ giấy thấm được đưa tới trước mặt cô, bóng đen bao chum lấy, hơi thở này, có chút quen thuộc.
Hơi ngước mắt lên, liền chạm phải ánh mắt đau lòng của Lý Thế Nhiên.
Chắc là cô nhìn nhầm rồi nhỉ, sao anh lại đau lòng chứ.
Anh mới không có cảm xúc như thế.
Nghĩ tới đây, Hứa Như không nhận lấy tờ giấy, xoay người chạy đi.
Nhưng Lý Thế Nhiên đã kéo cô ôm chặt trong lòng, giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tin tưởng tôi, nhé?”
Giọng nói của anh, mê hoặc lòng người.
Hứa Như hơi run lên, giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước: “Buông em ra.”
“Đừng có mơ.” Lời của Lý Thế Nhiên rất bá đạo.
Hứa Như lại càng bài xích hơn, giọng nói càng thêm tức giận: “Lý Thế Nhiên, chúng ta đừng qua lại nữa, anh sắp kết hôn rồi.”
“Tôi sẽ không cưới cô ta.” Anh nhắc lại lời ban nãy.
“Hừ, anh nói cái gì thì em phải tin cái đó sao?” Đôi mắt ướt đẫm của Hứa Như nhìn về phía anh.
Không phải cô không tin, mà là không dám tin.
Thất vọng quá nhiều, thì sẽ không còn hy vọng nữa.
Anh và Chu Nhiễm là vợ chồng sắp cưới, thậm chí anh chưa từng phủ nhận.
Nhưng cô vẫn cứ cho rằng, cô và Lý Thế Nhiên yêu nhau, hai người bọn họ đang yêu nhau.
Thì ra tất cả chỉ là tưởng tượng của cô.
Cô cười châm biếm: “Giáo sư Lý, buông em ra đi, ở đây sẽ có người đi qua, bị người ta nhìn thấy, sẽ không tốt cho cả hai chúng ta.”
Lý Thế Nhiên vẫn cứ sầm mặt lại, ánh mắt tối đi, Hứa Như không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Nhưng cả người anh tỏa ra vẻ bực dọc, cô cảm nhận thấy rõ ràng.
Anh đang tức giận sao?
Không phải người nên tức giận là cô sao?
Từ đầu tới cuối, đều là cô bị che mắt.
Bàn tay ở eo dần buông lỏng ra, Hứa Như được tự do, lập tức rời đi.
Thế nhưng, lòng vẫn rất đau, rất đau.
Cô không nên bắt đầu lại với Lý Thế Nhiên, không nên.
Lý Thị.
Cao Bân bất ngờ nhìn boss, lúc này, sao tổng giám đốc Lý còn chưa về nhà…
Anh ta cũng sắp tan làm rồi.
Bao giờ cường độ của công việc này mới có thể khôi phục lại như thường chứ…
“Đưa bệnh án cho tôi.” Lý Thế Nhiên dặn dò.
Cao Bân lập tức đưa tới tất cả tài liệu bệnh án của Hứa Như, ròng rã suốt một tháng, tối nào Lý Thế Nhiên cũng nghiêm túc đọc.
“Tổng giám đốc Lý, cô Chu bảo anh trả lời điện thoại của cô ấy.”
Cho dù có khả năng boss không thích nghe lời này, nhưng Cao Bân cũng chỉ có thể báo cáo.
Quả nhiên, khuôn mặt vốn sa sầm của Lý Thế Nhiên lại càng trở nên âm trầm hơn.
Tầng một tòa nhà Lý Thị.
Mãi không đợi được điện thoại của Lý Thế Nhiên, Chu Nhiễm không nhịn được mà đi tới tìm anh.
Vừa khéo Cao Bân đi xuống, Chu Nhiễm nhìn thấy anh ta, đi tới hỏi: “Thế Nhiên còn đang tăng ca sao?”
“Vâng, tôi thấy chắc là tối nay tổng giám đốc Lý phải ở lại Lý Thị rồi, cô Chu vẫn nên về sớm đi.”
“Lý Thị bận đến thế sao…” Chu Nhiễm lẩm bẩm.
Đương nhiên Cao Bân không nói gì cả.
Chu Nhiễm vẫn đi tới tầng thượng, gõ cửa văn phòng, Lý Thế Nhiên không hề đáp lại.
Cô ta hơi hé cửa ra, đập vào mắt là dáng vẻ mệt mỏi ngủ thiếp đi của Lý Thế Nhiên.
Đầu anh tựa vào lưng sofa, ngũ quan anh tuấn tỏa ra sức hút mê người, có khả năng là vì ngủ thiếp đi, khí tức trên người cũng dịu dàng hơn nhiều.
Lý Thế Nhiên như này, khiến cô ta rung động.
Từng bước lại gần, Chu Nhiễm cũng không muốn làm phiền anh, khi cô ta ngồi xuống bên cạnh anh, nhưng lại để ý thấy bệnh án để trên bàn.
Cô ta cầm lấy, đó là bệnh án của Tô Anh.
Hơi căng thẳng nhìn Lý Thế Nhiên, anh vẫn còn đang ngủ, lúc này cô ta mới yên tâm cầm lên.
Mặt dần nhăn lại, vậy mà Tô Anh lại…
Nếu không phải Tô Anh từng là bà Lý, thật ra cô ta cũng sẽ không mâu thuẫn về Tô Anh như thế.
Nhưng lúc này, vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Cô ta không còn nhiều thời gian nữa.
Lúc này, điện thoại rung lên, Chu Nhiễm tỉnh táo lại, nhìn nội dung tin nhắn, sắc mặt hơi rối rắm.
Đứng lên, cô ta đi tới bên bàn, khi nhìn thấy một tập tài liệu, liền chụp lại.
Khi Lý Thế Nhiên mở mắt ra, Chu Nhiễm đang ngồi bên người anh, soạn nội dung tin nhắn.
“Sao lại tới rồi?” Lý Thế Nhiên nhíu mày, tầm mắt lướt qua điện thoại của Chu Nhiễm.
“Trợ lý Cao nói là anh phải ở đây qua đêm?” Chu Nhiễm hơi mất tự nhiên.
“Ừ.” Dứt lời, Lý Thế Nhiên ngồi thẳng dậy, đi tới bên quán bar uống một cốc rượu rồi bắt đầu vùi đầu làm việc.
Mặc dù vừa nghỉ ngơi một lát, nhưng sự mệt mỏi trên mặt Lý Thế Nhiên vẫn không thể giấu nổi.
“Em ở đây với anh nhé, anh mà có việc có thể giao cho em, em muốn giúp anh.” Ánh mắt Chu Nhiễm sáng rực nhìn về phía anh.
Nhưng tầm mắt của Lý Thế Nhiên chưa từng dừng lại trên người cô ta, sau khi quay lại bàn làm việc, anh thờ ơ nói: “Về sớm đi, cô ở đây sẽ chỉ làm phiền tôi.”
Đáy mắt Chu Nhiễm xẹt qua tia thất vọng, nhưng mãi vẫn không đi, không lâu sau thì ngủ thiếp đi trên sofa.
Mãi cho tới sáng hôm sau, văn phòng đã không còn bóng dáng Lý Thế Nhiên, hỏi ra mới biết, anh đang họp.
Chờ cho tới gần tối Lý Thế Nhiên mới đi ra, Chu Nhiễm lập tức đi tới.
Nhưng lúc này cửa thang máy mở ra, hôm nay Hứa Như tham gia nghiên cứu thuốc, giờ đến nộp báo cáo, khi đi ra không thể tránh khỏi đụng phải hai người.
Chu Nhiễm đã đi tới bên cạnh Lý Thế Nhiên, thấy Hứa Như, vô ta vô thức khoác tay anh.
Ánh mắt Lý Thế Nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn bàn tay trắng nõn của Chu Nhiễm, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Buông ra.”
Chu Nhiễm sợ hãi, nhưng thấy Hứa Như đến gần, càng khoác tay anh chặt hơn.
Hứa Như nhíu mày, coi như không thấy.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại gọi cô lại: “Hứa Như, chờ tôi một lát.”
Dứt lời, anh nhìn Chu Nhiễm, đẩy tay cô ta ra.
Dặn dò Cao Bân ở phía sau: “Đưa cô Chu về.”
“Thế Nhiên…” Chu Nhiễm làm nũng.
Nhưng Lý Thế Nhiên đã đẩy cô ta ra, một giây sau, bóng người cao lớn đã chắn đường Hứa Như.
“Tổng giám đốc Lý, báo cáo nghiên cứu ngày hôm nay, anh xem xem.” Hứa Như đưa một tệp tài liệu tới, thái độ đang làm việc công.
Lý Thế Nhiên lại không nhận lấy: “Đi theo tôi.”
Dứt lời, anh đã đi vào thang máy trước.
Hứa Như không động đậy, ánh mắt đề phòng nhìn anh.
“Muốn tôi ôm em lên sao?” Giọng liệu của Lý Thế Nhiên lạnh lùng nghiêm nghị hơn.