Bước ra khỏi sân bay, Hứa Như đã nhìn thấy Lưu Thanh ở phía xa xa.
Cô ấy của trước kia ăn mặc rất giản đơn, hiện tại đã đổi thành một chiếc váy màu đen trưởng thành, mái tóc gợn sóng, trên mặt trăng điểm tinh xảo hoàn mỹ, phát ra khí chất của danh môn.
“Như, cậu đã đến rồi!” Lưu Thanh chạy rất nhanh đến, thân mật kéo lấy tay của Hứa Như.
Hứa Như mỉm cười ôm lấy Lưu Thanh: “Nhớ cậu muốn chết đi được.”
“Híc híc, tớ cũng vậy đó.”
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau, lúc này Lưu Thanh mới nhìn về phía Lý Thế Nhiên, chào hỏi: “Bác sĩ Lý, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, chúc cô tân hôn hạnh phúc.” Lý Thế Nhiên lễ phép nói, trên mặt vẫn là thần sắc ôn hòa như cũ.
“Cảm ơn.”
Lý Thế Nhiên cũng không đi cùng Hứa Như đến nhà họ Lưu, cách ngày kết hôn còn hai ngày, anh ở lại bên phía khách sạn xử lý một vài công việc.
Bước lên xe, Lưu Thanh hâm mộ nói chuyện ở bên cạnh của Hứa Như: “Bác sĩ Lý thật là chu đáo quá đi.”
Chắc có lẽ là biết hai ngày này, hai người bọn họ cần phải tâm sự rất nhiều, nên anh chủ động không đi cùng qua đó.
“Anh ấy bận rộn công việc.”
“Có bận rộn đi nữa cũng không phải là còn đến đây cùng với cậu đó à.”
Khuôn mặt của Hứa Như ửng đỏ, nói đến phương diện này, quả thật không thể nào bắt bẻ Lý Thế Nhiên được.
Xe hơi chậm rãi lái vào một tòa biệt thự có kiểu dáng châu Âu, Hứa Như cũng không lạ lẫm đối với nơi này, mấy năm trước cô đã đến đây mấy lần, cũng rất quen thuộc với ba Lưu và mẹ Lưu.
Lưu Thanh trực tiếp dẫn cô đi lên trên phòng: “Mấy bữa tối này cậu phải tâm sự với tớ đó nha.”
“Đương nhiên, tớ chờ cái ngày này đã lâu lắm rồi.”
“Thật ra thì tớ rất bình tĩnh, kết hôn đối với tớ mà nói cũng chỉ là một quá trình mà thôi.” Lưu Thanh hờ hững nói.
Hứa Như nhíu mày, ngồi xuống trên ghế sofa: “Chồng sắp cưới của cậu đâu rồi?”
“Anh ấy đã đi ra ngoài rồi, ngày mai mới về nhà.”
“Lưu Thanh, hai người vừa mới quen biết có một tháng, cậu xác định là bản thân cậu hiểu rõ anh ta ư?” Hứa Như lo lắng.
“Tớ không phải được gả cho một người đàn ông, mà là gả cho một gia tộc lớn, vậy thì có hiểu rõ nhau hay không cũng không quan trọng.”
“Tớ dẫn cậu đi coi áo cưới của tớ.” Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, Lưu Thanh dẫn Hứa Như đi vào phòng để quần áo.
Vẻ đau lòng lóe lên trong đáy mắt của Hứa Như, cô ấy càng thờ ơ như vậy, Hứa Như mới càng không yên lòng.
Buổi tối, Hứa Như vừa tắm rửa xong, Lý Thế Nhiên liền gọi điện thoại đến.
“Ngày mai có sắp xếp gì không?”
“Ngày mai á…” Hứa Như suy nghĩ: “Cùng nhau chuẩn bị chuyện hôn lễ với Lưu Thanh.”
“Xem ra là không gặp được em rồi, hửm?” Giọng nói của Lý Thế Nhiên mang theo mấy phần thất vọng.
“Anh muốn gặp em hả?” Hứa Như đứng trên ban công, trong đầu đang phát họa hình dáng của Lý Thế Nhiên.
Cô nhớ anh rồi.
“Muốn.” Người đàn ông thẳng thắn thừa nhận.
Nụ cười ở khóe miệng của Hứa Như càng ngày càng sâu.
“Ngày mốt là có thể được gặp nhau rồi.” Hứa Như không biết phải trấn an anh như thế nào.
Mấy ngày nay cô muốn ở bên cạnh của Lưu Thanh.
“Nhớ phải nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, nhớ kỹ đó.” Lý Thế Nhiên căn dặn.
“Em biết rồi.”
Cúp điện thoại, khóe miệng của Hứa Như vẫn còn mang theo nụ cười.
Lưu Thanh đi đến nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Như: “Chậc chậc, tớ ngửi thấy mùi vị ê chua của tình yêu nhau.”
“Tớ và Lý Thế Nhiên không phải là tình yêu.” Hứa Như thở dài.
“Ai nói không phải chứ, hiện tại hai người đang thích nhau đó, tớ có thể nhìn ra được.”
Thích nhau…
Hứa Như nhíu mày, chắc là… Lý Thế Nhiên không thích cô đâu.
“Không phải đâu.” Hứa Như phủ nhận.
“Cái cô gái ngốc nghếch này, cậu nói cho tớ nghe xem, cậu có thích Lý Thế Nhiên hay không?” Lưu Thanh nghiêm túc hỏi cô.
Hứa Như dừng lại một chút, trước mặt của bạn bè thân thiết, cô cũng không phủ nhận.
Cô thích Lý Thế Nhiên.
Như vậy thì thế nào chứ, có lẽ là có một ngày bọn họ sẽ ly hôn với nhau.
“Nếu như cậu sợ cuộc hôn nhân của hai người kết thúc, vậy thì tớ nói cho cậu biết, cách tốt nhất chính là mang thai đứa con.” Lưu Thanh thấp giọng nói.
Hứa Như nhíu nhíu mày, lần nào cô với Lý Thế Nhiên cũng đã làm đủ các biện pháp phòng ngừa, hai người bọn họ cũng chưa từng bàn đến chuyện con cái.
“Không được, trẻ con là vô tội, mối quan hệ của tớ và Lý Thế Nhiên không thích hợp để sinh con.” Hứa Như kiên định nói.
“Ngay cả nghĩ mà cậu cũng không hề nghĩ tới sau này ở lại nhà họ Lý à?”
Hứa Như lắc đầu: “Chưa từng nghĩ đến, sau này có thể là anh ấy sẽ gặp được người mà anh ấy thích, vậy thì quan hệ của bọn tớ liền kết thúc.”
“Vậy còn cậu thì sao, cậu có từng nghĩ tới bản thân cậu hay không?” Giọng nói của Lưu Thanh trầm xuống.
“Cậu cảm thấy là tớ còn có thể thích người khác à?” Hứa Như ảo não nói.
Gả cho Lý Thế Nhiên, cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này, ngày mà cô thích anh.
Cô cũng muốn khống chế lòng mình, thế nhưng cô lại làm không được.
Lúc đối mặt với anh, cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình mình từ từ trầm luân, không có cách nào tự kiềm chế.
“Sẽ không.” Lưu Thanh thấp giọng nói, cô hiểu quá rõ, Lý Thế Nhiên là một người hoàn hảo đến nỗi không thể bắt bẻ, thích anh rồi thì sao còn có thể thích người khác được.
“Hứa Như, cậu nên suy nghĩ vì chính mình đi.” Lưu Thanh nói một cách chân thành.
“Vậy còn cậu thì sao? Cậu đã từng suy nghĩ vì chính bản thân mình chưa? Cậu không thích người đàn ông đó.” Hứa Như khẳng định nói.
Sắc mặt của Lưu Thanh thay đổi, cô ấy cắn môi, một hồi lâu sau cũng không lên tiếng.
“Tớ không có cách nào khác, tớ đã làm chuyện sai lầm, nhất định phải làm một chuyện sai khác để đền bù.”
“Lý luận sai, cậu rõ ràng có thể từ chối được.”
Từ trước đến nay, ba Lưu và mẹ Lưu đều rất chiều chuộng Lưu Thanh, tôn trọng ý kiến của cô ấy, lần này là chính cô ấy đã quyết định muốn đi xem mắt.
Kết hôn, mặc dù là cũng có ý kiến của gia tộc, nhưng mà quyền quyết định là thuộc về Lưu Thanh.
“Không thể, chỉ có như vậy thì tớ mới có thể quên anh ấy được.” Lưu Thanh nằm xuống, vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt khôi ngô của Hướng Hoằng liền hiện lên ở trong đầu của cô ấy.
Không biết là cần bao lâu cô mới có thể thật sự quên đi anh ta.
Hôm sau, Hứa Như hỗ trợ việc trang trí hội trường hôn lễ, địa điểm là một khách sạn sáu sao ở nước B.
Lưu Thanh đến sân bay để đón chồng sắp cưới của cô ấy, Hứa Như ở khách sạn, toàn bộ sân ở phía sau đều được bố trí thành một biển hoa màu xanh nhạt, duy mỹ và xinh đẹp.
Thiệp mời đều đã được gửi đi, Hứa Như đối chiếu với danh sách, quả nhiên nhìn thấy tên của Kỳ Chiến.
Còn có Tần Nhi nữa.
Xử lý xong chuyện này thì đã đến đêm, Lưu Thanh gọi điện thoại đến, tối ngày hôm nay cô ấy ăn cơm ở bên chồng sắp cưới, Hứa Như trở về nhà họ Lưu thì sẽ có cơm tối chờ sẵn.
Chỉ là còn chưa đi ra khỏi khách sạn thì ở phía đối diện đã có hai bóng dáng quen thuộc đi đến.
Bước chân của Hứa Như không dừng, nhưng mà Tần Nhi lại gọi cô lại.
“Đây không phải là Hứa Như đó à? A, em nhớ ra rồi, là hôn lễ của Lưu Thanh, chắc chắn là cô ta sẽ đến.” Tần Nhi đi tới.
Ánh mắt của Kỳ Chiến cũng nhìn qua, nhếch nhếch đôi môi mỏng: “Lại gặp nhau.”
Hứa Như nhíu mày, cô không muốn phải lên tiếng chào hỏi với hai người này.
Tuy nhiên vì phép lịch sự, cô tỏ ra dửng dưng nói: “Tôi còn có việc phải làm, hai người cứ tự nhiên.”
“Ôi chao, thái độ gì đây chứ.” Tần Nhi nhìn bóng lưng của Hứa Như, không vui nói.
Kỳ Chiến sờ cái cằm, sự lạnh lẽo chợt lóe lên nơi đáy mắt, đưa Tần Nhi trở về phòng, anh ta liền đi xuống rất nhanh.
Hứa Như đang chờ xe, Kỳ Chiến đi đến ngăn cản cô.
“Đã trùng hợp như vậy rồi thì cùng nhau ăn cơm đi.” Anh ta mời.
“Tôi nói là tôi còn có việc.”
“Việc gì?” Kỳ Chiến hỏi cho đến cùng.
“Chuyện không liên quan đến anh.”
“Tôi cũng không có chọc giận cô, đừng quên là lần trước tôi đã cứu được cô đó.”
Hứa Như dừng lại một chút, cô cũng không muốn phải nhớ đến chuyện lần trước.
“Tôi mời anh ăn cơm, mong là sau này anh đừng nhắc đến chuyện này nữa, cũng coi như là cảm ơn anh.” Cuối cùng Hứa Như cũng quay đầu.