Vừa ra khỏi văn phòng, Lê Nhan Vinh ném văn kiện đi, mặt mày rất tức tối.
“Bỏ đi, không liên quan đến cô, chúng ta đi ăn cơm.”
“Tổng giám đốc Lê, tôi còn đang đợi Lý Thế Nhiên tan làm, anh tự mình đi ăn đi.” Vừa dứt lời, Hứa Như định quay vào văn phòng.
Cô là người của ai, cô vẫn biết rõ.
Chỉ là vừa bước vào văn phòng, đập vào mặt vào lồng ngực rắn chắc, bả vai bị giữ chặt, đau đến mức sắc mặt của cô tái đi.
“Lý Thế Nhiên.” Cô lẩm bẩm nói, ngẩng đầu lên.
Sự u ám trong đáy mắt của anh vẫn không biến mất, ôm lấy Hứa Như, tính chiếm hữu của anh vô cùng mạnh.
Lê Nhan Vinh tức tối bỏ đi, cả tầng này chỉ có văn phòng của Lý Thế Nhiên, lúc này cực kỳ yên tĩnh.
Bả vai của Hứa Như bị anh bóp rất đau, cô không nhịn được đẩy anh ra.
Lý Thế Nhiên lại đẩy cô lên tường, thân hình cao lớn ép lên, giữ cằm của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Bà Lý, ai mới là chồng của em?”
“Anh.” Hứa Như không cần nghĩ trả lời rất nhanh.
“Lê Nhan Vinh thì sao?” Anh lại hỏi, giọng nói lần này tối đi vài phần.
Trái tim của Hứa Như nảy lên, Lê Nhan Vinh?
Cô từ khi bắt đầu đã coi anh ta là bạn của Lý Thế Nhiên, sau này là cấp trên của cô.
Cho nên đối với Lê Nhan Vinh, cô từ đầu đến cuối duy trì sự cung kính lịch sự.
“Anh ta… là cấp trên.” Hứa Như nuốt nước bọt nói.
Đối với ánh mắt của Lý Thế Nhiên, thâm trầm đáng sợ.
“Sau này không cần để ý cậu ta.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
“Anh ta là bạn của anh, cũng khá lo lắng cho anh.” Hứa Như bất giác nói.
Nếu không hôm nay cũng sẽ không vội vàng đến tìm cô như vậy.
“Anh chỉ cần sự lo lắng của em.” Lý Thế Nhiên nói xong, cúi đầu hôn lên môi của Hứa Như.
Hứa Như còn chưa kịp hoàn hồn, giữa răng môi đã lấp đầy hơi thở quen thuộc, Lý Thế Nhiên cứ bá đạo như thế, hôn đến mức cô căn bản không chống đỡ nổi.
Nghĩ nơi này còn là văn phòng, càng khiến Hứa Như kháng cự.
Nhưng căn bản không đẩy anh ra được, cả người mềm nhũn trong lòng Lý Thế Nhiên, Hứa Như thở hổn hển lườm anh.
Trên môi của Lý Thế Nhiên mang theo nụ cười, lần này là anh hỏi: “Đói chưa?”
Hứa Như gật đầu, sớm đã đói rồi.
Bây giờ, anh chắc hết giận rồi chứ?”
Hứa Như chủ động khoác tay của Lý Thế Nhiên, ngập ngừng một chút, cô nói: “Ngày mai em đến nhà của Lưu Thanh rồi, một ngày sau mới về.”
Sắc mặt của Lý Thế Nhiên không thay đổi, chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng.
Trong lòng của Hứa Như có chút không thoải mái, cô bây giờ càng lúc càng không biết suy nghĩ của Lý Thế Nhiên rồi.
Con người này của anh, trước nay đều thâm sâu khó lường.
“Anh sẽ sắp xếp vệ sĩ đi bảo vệ em, nhất định phải chú ý an toàn?” Anh dặn dò.
“Em biết rồi.”
“Anh không yên tâm.” Lý Thế Nhiên lại nhíu chặt mày.
Mấy lần Hứa Như xảy ra chuyện anh đều không ở bên cạnh cô.
Hứa Như buồn bực cúi đầu, lẽ nào, muốn Lý Thế Nhiên đi cùng cô đến đó?
Thiệp mời của Lưu Thanh có viết tên của Lý Thế Nhiên.
Chỉ là, nhà họ Lưu ở nước B là hào môn quý tộc, người tham dự hôn lễ chắc chắn không ít, nếu như cô và Lý Thế Nhiên lộ diện, quan hệ có thể sẽ bị bại lộ.
“Em sẽ chăm sóc tốt chính mình.”
“Em là bà Lý, chăm sóc em nên là anh.” Lý Thế Nhiên quay đầu, giọng nói trầm thấp.
Hứa Như chỉ cảm thấy trái tim rung lên, lời này lọt vào trong tai của cô, giống như lời tình tứ.
Cô ngạc nhiên ngước mắt, ánh mắt của Lý Thế Nhiên tràn đầy sự cưng chiều khiến cô say đắm.
“Sau này em đều sẽ ở bên cạnh anh, biết chưa?”
Hứa Như khựng lại, tay vô thức đưa lên, chủ động ôm lấy Lý Thế Nhiên.
Nếu như anh thật sự là độc, cô không muốn từ bỏ.
“Cho nên, anh sẽ đi cùng em chứ?” Hứa Như hỏi.
“Ừm.”
“Em sợ trì hoãn công việc của anh.” Hứa Như cắn môi, do dự nói.
“Em quan trọng hơn công việc.”
Em quan trọng hơn công việc.
Ăn xong trở về nhà họ Lý, trong đầu của Hứa Như đều là lời nói của Lý Thế Nhiên.
Danh xưng bà Lý này của cô, có phải nhận được quá nhiều sự cưng chiều rồi hay không?
Hay là nói, Lý Thế Nhiên đối với ai cũng như thế?
Không, anh đối Lục Hoan không phải như thế này…
Nhưng, Lục Hoan không phải bà Lý…
Vừa thu dọn đồ đạc, Hứa Như vừa nói chuyện với Lưu Thanh.
“Bác sĩ Lý và cậu cùng đến? Tớ đoán được mà.”
“Cậu sao đoán được, tớ vốn không định đi cùng anh ấy.” Hứa Như cau mày.
“Ừm, bác sĩ Lý chắc chắn không nỡ xa cậu, anh ấy thích cậu như vậy mà.”
“Anh ấy đâu có thích tớ.”
“Tớ cảm thấy, anh ấy chính là thích câu, tin vào con mắt của tớ đi, sẽ không nhìn sai đâu.” Lưu Thanh rất tự tin.
Bác sĩ Lý đối đãi với Hứa Như và đối đãi với người khác, thái độ quả thực khác một trời một vực.
“Ánh mắt nhìn đàn ông của cậu, tớ bây giờ vẫn còn hoài nghi.”
“Tớ không phải chỉ trật hai lần, Hứa Như, con người sẽ không rơi xuống một hố đến ba lần đâu!” Lưu Thanh phản bác cô.
“Nhưng mong là như vậy, có điều, khi tớ xin nghỉ Hướng Hoằng biết cậu kết hôn rồi, nói chúc mừng cậu.”
Hứa Như ‘phì’ cười: “Xem ra cậu bây giờ rất tỉnh táo.”
“Đương nhiên, đừng nói tớ nữa, cậu và bác sĩ Lý, gần đây tình cảm ổn định chứ?”
“Giữa chúng tớ có thể có tình cảm gì chứ.” Mặt mày Hứa Như hơi ửng đỏ.
“Lâu ngày sinh tình! Hai người phương diện đó hòa hợp như vậy, đúng không?”
Hứa Như: …
“Đừng nói linh tinh!”
Cô và Lý Thế Nhiên, rất bình thường…
Yêu cầu phương diện đó của anh quả thực khá lớn, lần nào cô vô thức kháng cự, nhưng cuối cùng đều bị anh ăn sạch sẽ.
Cô sao lại nghe lời vậy chứ?
Hứa Như buồn bực nhíu mày, tóm lại cứ cảm thấy quan hệ bây giờ của cô và Lý Thế Nhiên, càng lúc càng phức tạp khó giải rồi.
“Tớ rất lo lắng cho cậu, gần đây Trần Minh Thành không quấy rầy chứ? Cậu phụ trách chuyện của Bác Thông, bớt nói chuyện với anh ta lại.”
“Lượng tiêu thụ của Mỹ Thông gần đây rất không khả quan, bây giờ Dược Phẩm Thiên Nhất đơn phương chấm dứt hợp đồng rồi.” Hứa Như nhíu mày.
“Chấm dứt hợp đồng thì tốt, ban đầu không nên hợp tác với Bác Thông. Cũng không biết Hướng Hoằng nghĩ cái gì.”
Nói đến người này, ngữ khí của Lưu Thanh có chút không tự nhiên.
Hứa Như nghe ra được, nhưng lại không biết nên an ủi cô ấy như thế nào.
Lưu Thanh kết hôn nhanh như vậy, chắc chắn có nguyên nhân liên quan đến Hướng Hoằng, người đàn ông đó, gây nên tổn thương với Lưu Thanh không thể vãn hồi lại được nữa.
Ngày hôm sau, Hứa Như mới biết vé máy bay mình đặt bị hủy, phải ngồi máy bay tư nhân của Lý Thế Nhiên.
Trải qua lần trước, Hứa Như đã thích ứng được, Lý Thế Nhiên đang xử lý công việc, Hứa Như tự mình đọc sách.
Vừa xuống máy bay, điện thoại của Hứa Như liền đổ chuông, là số điện thoại lạ.
“Tiểu Như, bác là bác Kỳ.” Giọng nói dịu dàng của Lâm Vy truyền đến.
“Bác Kỳ, cơ thể của bác đã khỏe hơn chưa?” Hứa Như quan tâm hỏi.
“Hôm nay xuất viện, bác nhớ cháu rồi.”
Hứa Như mỉm cười: “Bác Kỳ, đợi cháu rảnh sẽ đến thăm bác.”
“Gần đây đang bận gì sao?” Lâm Vy hỏi.
“Hôm nay đi tham gia hôn lễ của bạn bè, ở bên nước B.”
“Thằng nhóc Kỳ Chiến cũng đến nước B, cũng đi vào hôm nay.”
Kỳ Chiến…
Hứa Như nhíu mày, lẽ nào anh ta cũng đến tham gia hôn lễ của Lưu Thanh sao?
Nghĩ đến địa vị của nhà họ Kỳ, cũng không phải không có khả năng này.
Cúp máy, Hứa Như ngước mắt, chạm vào ánh mắt của Lý Thế Nhiên, anh lạnh nhạt hỏi: “Mẹ của em và bà Kỳ có quan hệ gì.”