“Hứa Như cũng ở đây sao.” Tần Nhi mặt cứng đờ cười cười.
“Các cô quen nhau sao?” Lâm Vy ngỡ ngàng hỏi.
“Chúng em trước kia là bạn học.” Tần Nhi ngồi xuống bên Kỳ Chiến, nhìn anh ta hơi trách móc: “Sao không gọi em tới sớm một chút.”
“Cô tới đây, cũng đâu có nói cho tôi biết.” Kỳ Chiến nhíu mày, lạnh lùng nói.
“Em vốn muốn cho anh một bất ngờ. Mà mấy ngày nay em đi công tác, anh cũng biết mà.” Tần Nhi giọng điệu hơi bất mãn.
Hiển nhiên là trách Kỳ Chiến không nhớ chuyện của cô ta ở trong lòng.
“Thôi được rồi, cả hai đừng nói nữa. Nhi Nhi đêm nay ở lại đây, Kỳ Chiến con phải ở bên vợ tương lai của mình nhiều hơn đó.” Lâm Vy nhẹ nhàng trách mắng.
Kỳ Chiến nhíu mày, không phản bác lại.
Trên bàn lại có thêm một người, Tần Nhi không khỏi nhìn về phía Hứa Như: “Hứa Như cũng đến đây công tác sao?”
“Ừm.” Hứa Như lạnh nhạt.
“Gần đây cô và Kỳ Chiến thân mật thật đấy.” Tần Nhi lơ đãng nói, thể hiện sự bất mãn.
“Là tôi mời Hứa Như tới đó.” Lâm Vy xị mặt, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Tần Nhi.
Tần Nhi cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
Bà gắp cho Kỳ Chiến một miếng thịt bò: “Con thích ăn.”
Kỳ Chiến lại gắp bỏ vào một chiếc bát khác, không ăn.
Lâm Vy cau mày, trên bàn cơm mỗi người mang một nỗi niềm riêng.
Ăn xong bữa tối Hứa Như không ở lại, Kỳ Chiến đưa cô ra ngoài, Tần Nhi lại tới ngăn cản.
“Nhà họ Kỳ có tài xế, anh chẳng lẽ còn muốn đưa Hứa Như tới tận phòng sao?” Tần Nhi lạnh lùng cười.
Mặc dù cô ta và Kỳ Chiến không có chút tình cảm gì, nhưng dù gì anh ta cũng là chồng tương lai của cô ta, là người đàn ông của cô ta.
“Tôi không yên tâm.” Kỳ Chiến hơi đẩy cô ta ra.
Nhưng Hứa Như đã tự gọi xe: “Xe của tôi đến rồi, không cần làm phiền đến hai người nữa.”
Dứt lời, cô nhanh chóng lên xe.
Kỳ Chiến muốn đuổi theo, nhưng Tần Nhi lại một mực kéo tay anh ta lại: “Anh không thấy cô ta còn không thèm nhìn anh một cái sao? Dù sao anh cũng là tổng giám đốc của Kỳ Thị, thích một người phụ nữ không thích anh, thật là không có lòng tự trọng.”
Tần Nhi tối nay bị kích động, Hứa Như rốt cục có gì cuốn hút đến vậy, ngay cả Lâm Vy cũng tự mình tiếp đãi cô.
Cô ta biết Lâm Vy bình thường không ra ngoài. Những năm gần đây cũng xã giao ít hẳn đi, nhưng lại nhiệt tình tiếp đãi Hứa Như vậy.
“Không tự trọng? Tần Nhi, cô có tư cách nói tôi sao? Tôi thấy cô thật sự đã quên mất thân phận của mình rồi. Chỉ cần tôi nói một câu, thì cô cũng không còn là vợ tương lai của tôi nữa.” Kỳ Chiến lạnh lùng bóp cằm Tần Nhi, ép cô ta lên tường, bỗng nhiên trở nên dữ dằn khiến Tần Nhi run rẩy.
“Kỳ Chiến, em chỉ là nhắc nhở anh thôi. Hứa Như đã kết hôn rồi.” Tần Nhi cau mày nói.
Anh ta không thể để ý nhiều hơn đến cô ta sao?
Cô ta cũng không cảm thấy mình kém gì Hứa Như.
“Đây không phải chuyện cô cần quan tâm. Đi về.” Kỳ Chiến nheo mắt lại, lạnh lùng nói.
Tần Nhi lại nắm chặt cánh tay của anh ta, nhìn Hứa Như ngồi xe rời đi, ánh mắt đen sáng lên đắc ý.
“Bây giờ anh cũng đuổi không kịp cô ta rồi.”
“Buông tay!” Kỳ Chiến cau mày dữ dằn.
Tần Nhi dừng một chút, chậm rãi buông tay.
Kỳ Chiến đi ra ngoài, ở đó vẫn có thể thấy chiếc xe Hứa Như ngồi.
Lúc này, chiếc xe đã ra khỏi khu biệt thự, khách sạn Hứa Như đặt ở trong thành phố, chỉ có điều chiếc xe này dường như đang càng ngày càng hướng về phía ngoại thành vắng vẻ.
Lúc này cô giận tái mặt, hướng về ghế lái xe nói: “Anh đi sai đường rồi.”
Cô xem bản đồ hướng dẫn, quả nhiên là càng ngày càng xa với nơi cô ở.
Người lái xe không trả lời, nhấn mạnh chân ga, chiếc xe con vượt tốc độ.
Hứa Như trong lòng đầy lo lắng, lập tức tìm lấy điện thoại, nhưng lại phát hiện bên trong túi xách chiếc điện thoại đã biến mất từ khi nào.
Chẳng lẽ là rơi ở nhà họ Kỳ rồi?
“Anh là ai? Ai sai anh đến?” Hứa Như tức giận hỏi.
Chỉ là vẫn như vậy không có câu trả lời.
Thấy quang cảnh bốn bề càng ngày càng hoang vu, cô ôm lấy hai vai, run rẩy.
“Lý Thế Nhiên.” Cô thì thầm, không kìm được lòng gọi cái tên này.
Thấy xung quanh cô khắp nơi là đồi núi hoang vu, chẳng lẽ cô sắp bị vứt mất xác sao?
Cô đã đắc tội ai?
Hứa Như cố nghĩ, nhưng những năm gần đây cô chẳng qua chỉ là một nhân viên văn phòng nhỏ bé, về sự nghiệp cũng chẳng gây thù chuốc oán với ai, chẳng lẽ là… Trần Minh Thành?
Anh ta trước giờ vẫn vô cùng oán hận cô. Nghĩ đến đây, Hứa Như ngẩng đầu: “Là Trần Minh Thành sai anh đến?”
Người lái xe vẫn không trả lời. Chiếc xe con đi về phía một con đường núi, không có đèn đường, chỗ nào trông cũng rất hoang vu.
Lúc này, ngoại ô thành phố B.
Cao Bân đang lái xe, Lý Thế Nhiên nhìn định vị điện thoại, điện thoại của Hứa Như anh đã sớm lắp đặt hệ thống định vị, lúc nào anh cũng có thể kiểm tra.
Mà giờ vị trí định vị kia dừng lại ở nhà họ Kỳ đã lâu, nhưng Hứa Như đã được xe đến đón rời khỏi nhà họ Kỳ từ nửa giờ trước.
“Giám đốc Lý, phát hiện một chiếc xe khả nghi đi về hướng núi Bắc Đại.” Cao Bân trầm giọng nói.
Lý Thế Nhiên rất nhanh tìm ra video đường núi Bắc Đại, nheo chặt đôi mắt đen lại.
Anh bấm gọi điện thoại cho Hứa Như.
Lúc này, Tần Nhi thấy lấp loé điện thoại đến, luống cuống, ngay lập tức tắt máy giấu kỹ.
Kỳ Chiến từ phòng tắm ra, đã sớm thấy được hành động của Tần Nhi. Anh ta bước nhanh qua, lấy ra chiếc điện thoại. Tần Nhi chạy tới ngăn cản, anh ta lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cô tự nói ra, điện thoại của Hứa Như tại sao lại trong tay cô.”
Tần Nhi cắn môi, bình tĩnh nói: “Cô ta không cẩn thận đánh rơi, em định ngày mai trả lại cho cô ta.”
“Cô sẽ trả cho cô ta?” Kỳ Chiến cười nhạt, rõ ràng là không tin.
Tần Nhi nhíu mày, đứng chặn trước mặt Kỳ Chiến, không muốn giao điện thoại ra.
Thấy mình bị ép đến ban công, cô ta giơ tay lên: “Anh còn tiến tới, em sẽ ném chiếc điện thoại đi!”
Kỳ Chiến lạnh lùng giận tái mặt: “Tần Nhi, cô dám?”
“Em có gì mà không dám?”
Dứt lời ném xuống bể bơi ngoài trời.
“Ùm” một tiếng, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Kỳ Chiến lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta từng chút từng chút một dường như muốn chôn sống cô ta.
Cô ta cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
“Tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao lại lấy điện thoại của Hứa Như?” Kỳ Chiến tới gần, lạnh lùng chất vấn.
“Em không có cố ý cầm điện thoại của cô ta.” Tần Nhi phủ nhận.
Kỳ Chiến nâng cằm cô ta lên, bàn tay đột nhiên bóp chặt cổ Tần Nhi, đau đến mức cô ta không thể kêu nổi.
Tần Nhi từ đầu đến cuối không nói một câu.
Ánh mắt anh ta nhìn ra xa, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó, lập tức buông Tần Nhi ra.
“Nếu cô ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ để cô đi theo cô ấy!” Giọng nói lạnh như băng buông ra, Tần Nhi không chút nghi ngờ Kỳ Chiến tuyệt đối là nói được là làm được!
Anh ta dữ dằn quay người, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Tôi muốn tìm tung tích một chiếc xe.”
Đỉnh núi Bắc Đại, từng cơn gió lạnh thổi qua.
Chiếc xe dừng lại, Hứa Như ngồi qua đẩy cửa xe ra, người lái xe lúc này mới quay đầu, lộ ra vết sẹo trên mặt, Hứa Như giật mình.