“Bà rất nhớ cô. Nếu cô không đến, mẹ tôi sẽ gọi điện cho dì Tống Mỹ.”
Hứa Như đột nhiên dừng lại: “Anh uy hiếp tôi?”
“Tôi không dám, nhưng tôi biết sự nhiệt tình của mẹ tôi. Biết cô đến, bà dặn dò tôi nhất định phải chào đón cô thật tốt.”
“Tôi đến đây là vì công việc, không có thời gian dành cho việc riêng.” Hứa Như sầm mặt nói.
“Hôm nay cô không sắp xếp lịch trình làm việc nào.” Kỳ Chiến cong môi mỏng.
“Tôi cần nghỉ ngơi, xin thứ lỗi không thể đi cùng anh.” Nhìn thấy xe taxi đã đến, Hứa Như bước tới.
Kỳ Chiến nheo mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
Quả nhiên, không lâu sau Hứa Như đã xuống xe.
Người lái xe từ chối.
Nhìn người đàn ông cách đó không xa, Hứa Như rất nhanh chợt hiểu ra.
“Kỳ Chiến, anh đã đủ chưa vậy!” Hứa Như tức giận đi tới trước mặt anh ta.
Kỳ Chiến vẫn nho nhã mời cô vào xe, nở nụ cười lịch sự trên mặt.
“Cô phải tin rằng không có việc gì tôi không thể làm được ở thành phố B.” Giọng điệu của Kỳ Chiến khá kiêu ngạo.
Hứa Như cắn môi, tức giận lên xe.
“Chỉ là cùng bà Kỳ đi ăn tối thôi đúng không?” Hứa Như tự an ủi trong lòng, chỉ vì tình bạn giữa mẹ và bà Kỳ, cũng chỉ vì nể mặt mẹ nên cô mới tới.
“Đương nhiên, nhưng nếu cô muốn ở lại qua đêm, mẹ tôi cũng không phản đối.” Kỳ Chiến cười nói.
Hứa Như tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nằm mơ đi!”
Cô rất chán ghét Kỳ Chiến.
“Tần Nhi tại sao không ở bên cạnh anh?” Hứa Như lạnh lùng hỏi.
“Tôi và cô ấy chưa kết hôn, bình thường cũng không ở bên cạnh nhau nhiều.” Kỳ Chiến lạnh nhạt nói.
“Cô ấy có biết bà Kỳ mời tôi không?” Hứa Như tiếp tục hỏi.
“Biết thì đã sao?” Kỳ Chiến nhíu mày.
“Dù sao thì cô ấy mới là vị hôn thê của anh. Anh mời tôi đến nhà thế này đến lúc đó cô ấy lại hiểu lầm tôi rồi.” Hứa Như nhẹ nhàng nói.
“Nếu cô ấy dám làm phiền cô, nhà họ Kỳ chúng tôi cũng không cần cô con dâu nhỏ nhen như thế.” Kỳ Chiến lạnh lùng nói, giọng điệu dường như không để ý.
Hứa Như nhíu mày, nhưng cô có thể cảm giác được quan hệ giữa Kỳ Chiến và Tần Nhi không tốt lắm.
Tuy nhiên, đối với hôn nhân thương mại mà nói, yêu cầu chẳng qua cũng chỉ là tối đa hóa lợi ích.
Nửa giờ sau, xe chạy vào một biệt thự sang trọng ẩn hiện trong rừng cây xanh tốt, giống như đi vào trong rừng.
Có Kỳ Chiến ở bên cạnh, Hứa Như luôn luôn không thể bình tĩnh.
Con người này tâm tư quá sâu, mọi việc anh ta làm đều khiến người ta cảm thấy anh ta đang tính toán gì đó.
“Bà Kỳ bình thường cũng ở tại thành phố B sao?” Sau khi xuống xe, Hứa Như nhìn tòa nhà hoành tráng trước mặt, đây mới là nhà cổ của nhà họ Kỳ.
“Ừ, mẹ tôi chỉ đến Nam Thành khi có chuyện. Bà thường sống ở đây.”
Chẳng mấy chốc đã có quản gia đi ra chào hỏi, Hứa Như được dẫn vào phòng khách, nhưng Kỳ Chiến không đi vào cùng.
Lâm Vy đã xuống đợi từ lâu, nhìn thấy Hứa Như cười rạng rỡ: “Lần trước thằng bé Kỳ Chiến này đã không tiếp đãi cháu tốt ngày nó đính hôn khiến cô luôn cảm thấy xấu hổ, Tiểu Như à, hiếm khi cháu tới đây.”
Hứa Như cười cứng nhắc, nếu không phải Kỳ Chiến ra tay lợi hại như vậy, cô đã không bao giờ tới.
Chỉ cần nhìn thấy Lâm Vy, tâm trạng không tốt cũng đã vơi đi ít nhiều, lòng tốt của bà ấy cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
“Anh Kỳ đợi cháu ở sân bay, nhiệt tình khó mà từ chối.” Hứa Như lạnh nhạt nói.
Nụ cười trên mặt Lâm Vi càng sâu hơn: “Cô còn sợ thằng bé sẽ làm cháu sợ, Tiểu Như, cháu cứ coi ở đây như nhà của mình. Còn chưa tới giờ ăn tối, cô sẽ dẫn cháu đi tham quan chỗ này một chút. ”
Hứa Như nhìn xung quanh, biệt thự này thật sự chiếm diện tích rất lớn, ngoài tòa nhà chính, phía sau vườn hoa còn có mấy tòa nhà.
E rằng chỗ ở của Kỳ Chiến là một trong số đó.
“Bà Kỳ, cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi. Cháu ở đây nói chuyện với cô là được rồi.” Cô không muốn ra ngoài để gặp phải Kỳ Chiến.
So với việc chung đụng với anh ta, bà Kỳ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
Lâm Vy sững sờ, vỗ vỗ trán: “Xem cái trí nhớ của cô này, cháu vừa xuống máy bay hẳn là rất mệt, vậy chúng ta ngồi đây đi.”
Dứt lời, bà ta bảo người giúp việc pha trà hoa hồng.
Hứa Như nhíu mày trước mùi vị này, giống như trong ký ức đã quen thuộc từ lâu.
“Hương vị của loại trà này rất đặc biệt.” Hứa Như nếm thử.
Nó không có vị giống như trà hoa mà cô thường uống.
“Đúng vậy, trà hoa hồng này là do cô hàng năm đến Tây Sơn tự tay hái về. Khí hậu ở đó khác nên hoa hồng trồng có mùi thơm và ngọt ngào hơn.”
“Hóa ra là như vậy.”
Hứa Như đã Tây Sơn khi còn bé, chẳng trách cảm thấy mùi vị này rất quen thuộc.
Khi ba còn sống, ông cũng thích pha loại trà này, hương vị cũng … gần giống như vậy.
Tận đến khi tới giờ cơm tối Kỳ Chiến mới tới, Lâm Vy không nhịn được mắng: “Thằng quỷ này, con ở trong phòng làm cái gì, chẳng mấy khi Hứa Như đến đây, con cũng không ngồi cùng chúng ta nói chuyện.”
“Chỉ sợ cô Hứa không muốn gặp con thôi.” Kỳ Chiến nheo mắt đầy ẩn ý.
“Có phải con làm gì khiến Hứa Như sợ hãi không?” Lâm Vy lập tức sầm mặt xuống.
“Cô Hứa nói xem?” Kỳ Chiến nhìn Hứa Như.
Hứa Như không phải không có mỉa mai: “Quả thực, hôm nay anh Kỳ đây có tới sân bay đợi cháu. Điệu bộ đó thật khiến cháu sợ hãi.”
Kỳ Chiến cười nhẹ: “Dù sao cô cũng là khách quý của mẹ.”
Nghe được màn ăn miếng trả miếng giữa hai người, Lâm Vy cau mày nói: “Đều qua ăn cơm đi. Lát nữa Kỳ Chiến tiễn Hứa Như về khách sạn.”
“Thật là vinh hạnh của con.” Kỳ Chiến nhướng mày nhìn về phía Hứa Như.
Hứa Như chỉ giả vờ như không nghe thấy.
Trên bàn ăn, hầu hết những món ăn do Lâm Vy sắp xếp đều là món yêu thích của Hứa Như, cô thích ăn những món ăn phương nam ngọt ngào, mà hầu như toàn bộ các món ăn tối nay đều làm theo cách như vậy.
Kỳ Chiến đột nhiên không hài lòng: “Mẹ, mẹ có phải là quá bất công rồi không.”
“Bất công cái gì, con không thích sao?” Lâm Vy nhìn con trai.
“Không dám.” Kỳ Chiến liếc mắt nhìn Hứa Như, cụp mắt xuống.
Hứa Như nhíu mày, tự hỏi tại sao Lâm Vy lại biết rõ khẩu vị của cô như vậy, hẳn là chỉ là trùng hợp đúng không?
“Hứa Như, gần đây chuẩn bị cho kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh sao rồi?” Kỳ Chiến đột nhiên hỏi.
Hứa Như ngước mắt lên, làm sao anh ta biết?
“Tôi vô tình nhìn thấy sách hướng dẫn luyện thi của cô.” Kỳ Chiến liếc nhìn ánh mắt cô giải thích.
“Ừ.” Hứa Như gật đầu.
“Muốn thi nghiên cứu sinh, đứa nhỏ này muốn thi ở đâu? Cô bảo Kỳ Chiến tìm người giới thiệu cho cháu.” Lâm Vy nói.
Hứa Như cười: “Bà Kỳ, không cần phải phiền phức vậy, cám ơn lòng tốt của cô.”
“Đừng khách sáo với cô, chuyện này Kỳ Chiến nhớ kỹ cho mẹ.” Lâm Vy nói với con trai.
Kỳ Chiến cong môi mỏng:”Con rất vui lòng giúp đỡ Hứa Như.”
Hứa Như trừng mắt nhìn anh ta, cô không cần sự giúp đỡ của người đàn ông này.
Lúc này, quản gia ở cửa vội vàng đi vào: “Cậu chủ, cô Tần tới rồi.”
“Nhi Nhi đến rồi sao? Con bé gần đây ở thành phố B à?” Lâm Vĩ không khỏi hỏi Kỳ Chiến.
Kỳ Chiến nheo mắt sờ sờ cằm, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
“Dì Kỳ.” Tần Nhi đã đi vào, vừa nhìn thấy Hứa Như cũng ở đây, bước chân sững lại, cảm giác bất mãn lan tràn.