Dư đạo vừa lên tiếng, mọi người liền vội vàng làm việc, Tần Trăn Trăn cũng mặc đồng phục bệnh nhân từ trong bước ra, Dư đạo nhìn hình ảnh dừng lại sau cùng trên màn hình, ngón tay đặt trên cằm.
Buổi chiều Tần Trăn Trăn thể hiện tốt hơn nhiều so với buổi sáng, nói không phô trương chút nào thì giống như trở thành người khác, mặc dù có chỗ vẫn chưa như ý nhưng so với diễn xuất vô hồn buổi sáng thì tốt hơn nhiều lắm.
"Dư đạo." Tần Trăn Trăn nhìn Dư Trường Lâm vẫn chưa đi liền đi đến đứng bên cạnh hắn, nhìn về phía màn hình, hình ảnh cuối cùng dừng lại trên màn hình chính là mình.
Dư Trường Lâm vừa nhìn cô lại nhìn màn hình, khẽ hầm hừ:
"Tiếp tục cố gắng."
Tần Trăn Trăn nhướng mày, nhìn Dư Trường Lâm nói xong câu đó liền bỏ đi, khóe môi cô bất giác giương lên, cô biết đây là biểu hiện Dư Trường Lâm nhượng bộ cô.
Từ chuẩn bị gạt bỏ cô rồi lại nhượng bộ cho cô một cơ hội nữa.
Tâm trạng cô đỡ hơn nhiều, Quý Lộ đi đến bên cạnh cô nói:
"Trăn Trăn, thay quần áo thôi."
Tần Trăn Trăn gật đầu, hỏi:
"Điện thoại em đâu?"
Quý Lộ đưa điện thoại cho cô, cô mở điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Mạnh Hân: Chị Mạnh, bảng lịch trình của em có chút thay đổi, lát nữa em gửi cho chị.
Cô lấy lịch trình tối qua đã bàn với Lục Như Vân đồng thời chỉnh sửa xong gởi cho Mạnh Hân, rồi đi vào phòng thay đồ. Lúc thay đồ xong đi ra ngoài thì thấy Quý Lộ đang nghe điện thoại.
"Của chị Mạnh."
Cô nhận lấy điện thoại:
"Chị."
Mạnh Hân vội hỏi:
"Xảy ra chuyện gì? Đẩy nhiều thông cáo như vậy, quảng cáo cũng chỉ giữ lại một cái, hai quảng cáo kia chị đã phân tích với em rồi mà."
Cô vén tóc ra sau, để thở trang điểm giúp mình tẩy trang, nhắm mắt lại trả lời:
"Không có gì."
Mạnh Hân khựng lại vài giây:
"Chuyện trên mạng nói là thật sao? Lục Như Vân... cô ấy có thai?"
Cô bị nước bọt làm sặc: "Không có." rồi chậm rãi đứng lên, đi đến bên cửa sổ: "Hạ Song Song không liên lạc với chị sao?"
Mạnh Hân:
"Có."
Liên lạc thì liên lạc nhưng trên mạng đều do Hạ Song Song xử lý cho nên nội dung cụ thể thế nào cô quả thật không biết, vốn dĩ muốn chờ Tần Trăn Trăn sau khi diễn xong thì liên hệ hỏi rõ, không ngờ sớm nhận được thông báo lịch trình do Tần Trăn Trăn chỉnh sửa.
Tần Trăn Trăn mím môi nói:
"Không có, chị đừng nghe trên mạng nói bậy, ngày kia sinh nhật con của người bạn, em với Lục... em với Như Vân đi chọn quà thôi."
Mạnh Hân thở phào:
"Vậy tại sao em muốn đẩy thông cáo.". Xin ủng hộ chúng 𝘁ôi 𝘁ại { 𝑇𝘳U𝙢𝑇 𝘳uyen.𝓥N }
Tần Trăn Trăn siết chặt điện thoại:
"Chị Mạnh, một ngôi nhà nền móng vốn không ổn định thì cho dù đẹp cỡ nào cũng có thể đổ nát bất cứ lúc nào, chị cho em chút thời gian, em muốn xây dựng nền móng thật tốt."
Ngữ khí nghiêm túc của cô khiến Mạnh Hân nghe thấy cũng hơi giật mình, Mạnh Hân khựng lại vài giây sau đó mới nói:
"Chị hiểu rồi."
Tần Trăn Trăn mỉm cười:
"Cảm ơn chị Mạnh."
Mạnh Hân thở dài:
"Em ít gây phiền phức cho chị thì đã là cảm ơn rồi."
Tần Trăn Trăn pha trò:
"Ít gây phiền phức cho chị thì chị lại hờn em không có nhiệt."
Mạnh Hân muốn phản bác nhưng lại cảm thấy lời này cũng đúng đúng, người nổi thị phi nhiều, đầu tiên phải nổi tiếng mới có thị phi.
Lúc Tần Trăn Trăn về đến nhà đã hơn bảy giờ, Lục Như Vân vẫn chưa trở lại, Tần Trăn Trăn nghĩ đến bộ phim của Lục Như Vân đang vào giai đoạn cuối nên nhất định bận rộn lắm, Quý Lộ cúi đầu nhìn máy tính bảng, hỏi:
"Trăn Trăn, tối nay ăn gì?"
"Gần đây có ba tiệm cơm, Trung Tây đều có."
Tần Trăn Trăn ngồi trong xe nghiêng đầu nhìn bảng hiệu của quán cơm gần đó rồi cúi đầu gởi tin nhắn cho Lục Như Vân:
"Lục lão sư, cô ăn cơm chưa?"
Mấy phút sau vẫn chưa thấy trả lời, Tần Trăn Trăn bèn gọi điện, bên kia Hạ Song Song nghe máy.
"Như Vân chưa diễn xong."
Tần Trăn Trăn gật đầu:
"Đã ăn chưa?"
"Chưa nữa."
Cách đó không xa có người gọi: "Trợ lý Hạ!"
Hạ Song Song liền nói với bên kia điện thoại:
"Còn việc gì không?"
Tần Trăn Trăn thấy phía Hạ Song Song bận rộn vội nói:
"Không có."
"Tôi cúp máy trước." Hạ Song Song vừa buông điện thoại đã bị nhân viên gọi đi, chưa xử lý xong phía sau đã gọi:
"Song Song."
Giọng mềm mại vừa nghe đã biết là Chương Y Dao, Hạ Song Song quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Chương Y Dao mặc áo lông mỏng màu hồng nhạt đứng phía sau mình, sắp trung tuần tháng mười một, buổi tối rất lạnh, gió thổi qua cũng cảm thấy thấu xương, Hạ Song Song chân không chạm đất nên không thấy lạnh, lúc này đứng hàn huyên với Chương Y Dao vài câu đã thấy lạnh.
"Sao trễ rồi cậu còn tới?" Hạ Song Song xoa xoa tay quay đầu nhìn Chương Y Dao.
Chương Y Dao chỉ đành cười nói:
"Thì các cậu chưa quay xong, mình sợ Như Vân diễn mà quên ăn nên nấu cho cậu ấy ít canh sâm, cậu ấy mới ra viện, cậu với Thu Hàn không biết chăm sóc gì cả."
Trên mặt Hạ Song Song mang theo chút áy náy, đừng thấy bình thường Đoàn Thu Hàn dễ nói chuyện lúc quay phim thì mất hết tính người. Hôm nay ngày đầu Như Vân quay lại đã bị kéo đi quay đến tận bây giờ chưa xong, bữa trưa cũng giải quyết một cách vội vàng.
Cảnh của Lục Như Vân đợt này là cảnh đánh nhau, trong đêm tối đen như mực, Lục Như Vân mặc y phục dạ hành, mặt đối mặt với bằng hữu tốt trước kia, trường kiếm nắm trong tay.
"Ta nói rồi, lần sau gặp mặt không phải ngươi chết thì ta chết."
Giọng nói lạnh lùng vang khắp trường quay, cô gái đứng đối diện cô run lên rồi ngã ngồi dưới đất.
"Cắt!" Đoàn Thu Hàn gãi đầu bực tức, cảnh này đã quay từ chạng vạng đến bây giờ, cảnh hậu kỳ quay bổ sung người mới thay thế Chu Dao đến bây giờ diễn xuất vẫn thiếu chút gì đó, diễn xuất không cởi mở được.
Uông Dung được trợ lý đỡ dậy, trên mặt mang theo tự trách, cúi đầu nói với Lục Như Vân:
"Xin lỗi lục lão sư, bởi vì em mà NG."
Lục Như Vân đứng ở đối diện cô, nhận lấy áo lông Hạ Song Song đưa, khoác lên người sau đó mới nói:
"Không sao, luyện tập nhiều sẽ tốt lên."
Uông Dung mấp máy môi, Đoàn Thu Hàn đi đến cạnh mọi người:
"Nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, chuẩn bị ăn thôi."
Nói xong hắn đi đến bên cạnh Lục Như Vân:
"Em sao rồi, có ổn không?"
Lục Như Vân mím môi cười:
"Sao đây, anh cũng xem em như búp bê sứ?"
Đoàn Thu Hàn còn chưa kịp mở miệng thì có tiếng người gọi cách đó không xa:
"Như Vân, Thu Hàn."
Lục Như Vân và Đoàn Thu Hàn nhìn sang, nhìn thấy Chương Y Dao cầm theo hộp giữ nhiệt trên tay, mặc áo khoác lông dài màu hồng nhạt đứng dưới ánh đèn, gió thổi tóc cô bay bay.
Đoàn Thu Hàn vội vàng đi tới, cười nói:
"Sao em lại tới đây? Đã nói tối nay có việc mà nhỉ?"
Chương Y Dai trừng mắt với Đoàn Thu Hàn:
"Có việc cũng tới, không tới thì anh chuẩn bị mấy giờ mới để Như Vân đi ăn? Không phải em nói gì nhưng lần sau làm việc làm phiền anh xem thời gian, được không? Cậu ấy mới xuất viện, sao giống anh được?"
Đoàn Thu Hàn bị lời lẽ này thuyết phục, hắn gật đầu. Lục Như Vân thức thời đứng ở gần đó nhưng không đi tới, Đoàn Thu Hàn định nắm tay Chương Y Dao xem Chương Y Dao có bị lạnh không, lại bị Chương Y Dao theo bản năng né tránh, giả vờ cúi đầu cầm hộp giữ nhiệt.
"Đem cho anh sao?" Gương mặt tuấn tú của Đoàn Thu Hàn cười cười, mọi người đi ngang qua nhao nhao nói:
"Chị dâu, đến đưa đồ ăn cho Đoàn đạo sao?"
"Chị dâu quá đảm đang."
"Chị dâu giỏi quá."
Họ lần lượt chào hỏi, trên mặt Chương Y Dao trước sau vẫn là nụ cười dịu dàng, chỉ là trong đáy mắt không có ý vui, Đoàn Thu Nhân định nhận lấy hộp giữ nhiệt trên tay cô nhưng bị cô né tránh, bực tức nói:
"Cái này là của Như Vân."
Đoàn Thu Hàn hơi thất vọng:
"Không phải cho anh sao?"
Lục Như Vân cười nói:
"Được rồi Dao Dao, cậu đừng đùa Thu Hàn nữa."
"Mình không..."
Chương Y Dao còn chưa nói hết lời thì đã nghe thấy có người gọi ở phía sau:
"Như Vân."
Lục Như Vân ngước mắt nhìn sang, Tần Trăn Trăn đứng dưới táng cây cách đó không xa, trên tay cầm túi xách, đã thay trang phục diễn, bên trong áo khoác xanh da trời là chiếc váy màu nhạt qua đầu gối, bên dưới là đôi ủng vừa phải, hơi dán vào bắp chân của cô, làm tôn lên đôi chân thẳng tắp xinh đẹp.
"Đoạn đạo, Chương tiểu thư." Tần Trăn Trăn đi dến bên cạnh Lục Như Vân, rất tự nhiên kéo tay Lục Như Vân, dáng vẻ vô cùng thân thiết: "Chị chưa ăn à? em mua chút đồ cho chị."
Cô vừa nói vừa giơ cao túi trên tay, lộ ra tên quán ăn, Lục Như Vân để mặc Tần Trăn Trăn nắm tay, cô hoàn hồn, chào hỏi người trước mặt:
"Tụi em đi trước."
Đoàn Thu Hàn gật đầu:
"Đi đi."
Hắn nhìn theo Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn tay trong tay đi vào phòng nghỉ gần đó, rồi nghiêng đầu nói với Chương Y Dao:
"Chúng ta cũng đi ăn nha."
"Anh đi đi, em tìm Song Song." Chương Y Dao đặt hộp giữ nhiệt trong tay vào tay Đoàn Thu Hàn, biểu cảm không giống thường ngày, trong ánh mắt vô tình lộ ra tia lạnh lẽo, giống như gió gào thét khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Đoàn Thu Hàn nhận lấy, trên nét mặt có hai phần khó hiểu, đồng thời cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía Chương Y Dao và Hạ Song Song đi qua bên kia, một cô gái ở phía sau hắn từ từ xuất hiện:
"Đoàn đạo, tôi thay anh cầm nha?"
"Không cần, bạn gái tôi mang tới cho tôi." Đoàn Thu Hàn cố ý vỗ vỗ lên hộp giữ nhiệt, cười hạnh phúc, cô gái ở phía sau hắn xấu hổ gượng cười:
"Dạ."
Trong trường quay người ở khắp nơi, phòng nghỉ cũng không ngoại lệ, Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân tìm được phòng không có người, nhưng bên trong chất đầy các loại đạo cụ, Tần Trăn Trăn dùng hai cái băng ghế xếp thành cái bàn nhỏ, đặt hộp cơm lên trên, mở ra, khắp phòng đều ngửi thấy hương thơm.
"Buổi chiều qua được?" Lục Như Vân nhìn thấy nét mặt thả lỏng bận rộn của Tần Trăn Trăn, không khỏi hỏi. Tần Trăn Trăn gật đầu: "Đúng vậy, nên đặc biệt tới cảm ơn Lục lão sư dạy dỗ."
Lục Như Vân cúi đầu, nhận lấy đôi đũa:
"Không cần."
Lúc đầu cô đã chuẩn bị dẫn dắt từng bước từng bước, chỉ là không ngờ liên quan đến dư đạo nên nhảy vọt, thế cũng tốt, bởi vì mấy vấn đề này từ đầu đến cuối cô cần nhìn thẳng vào nó.
Hai người cắm đầu ăn, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu.
"Lịch trình tôi đã thương lượng với chị Mạnh, theo sắp xếp của chúng ta tối hôm trước."
Lục Như Vân cũng không ngừng hành động, chỉ gật đầu, giọng thản nhiên:
"Ừ."
Tần Trăn Trăn ngước mắt nhìn Lục Như Vân, Lục Như Vân mặc trang phục diễn, một bộ quần áo dạ hành, tóc dài buộc lên, trang điểm đậm, từ góc nghiêng này nhìn ngũ quan vẫn đoan chính khí khái nhưng quần áo và tóc dài buộc lên khiến cho dung nhân này khiến người ta cung kính sợ hãi thêm hai phần.
"Sao vậy?"
Lục Như Vân ăn cơm không nghĩ nhiều, lúc này cô ngước lên nhìn, Tần Trăn Trăn lại cúi đầu, gương mặt có làn khí nóng dâng lên, cô gắp mấy hạt cơm nhai chậm nuốt kỹ:
"Không có gì, tự nhiên cảm thấy Lục lão sư rất xinh đẹp."
Tay cầm đũa của Lục Như Vân run lên, đồ ăn đang gắp rớt xuống hộp, sau đó cô tự xốc lại bản thân. nét mặt như thường, thậm chí mí mắt cũng chưa từng giương lên, chỉ là vành tai ướm đỏ.
Nhưng cũng vì tóc dài buộc lên, dưới ánh đèn càng hiện rõ hơn.