Tần Trăn Trăn nằm trên giường khoảng nửa tiếng, cô có thể nghe thấy tiếng di chuyển không ngừng của người ở bên ngoài, dần dần nhỏ xuống, khi cô chuẩn bị ngồi dậy thì nghe có tiếng động ở cửa.
Tiếng cửa được người ta đẩy ra, Tần Trăn Trăn ở trên giường nhìn sang, Lục Như Vân đang mặc áo gió đứng ở cửa, cô ngạc nhiên sau đó vội vàng từ trên giường ngồi dậy:
"Sao cô lại tới đây?"
Trên tay Lục Như Vân cầm theo hộp đựng cơm, Tần Trăn Trăn nhìn thấy Lục Như Vân chuẩn bị đặt lên bàn trà liền vội nói:
"Đó là đạo cụ..."
"Không sao, cô qua dùng cơm."
Lục Như Vân ngồi trên ghế, mở hộp đựng cơm ra, Tần Trăn Trăn ngửi thấy mùi hương hấp dẫn liền đi tới, ngồi xuống đối diện Lục Như Vân:
"Dư đạo bảo cô tới khuyên tôi rút lui sao?"
"Ăn cơm trước đi." Lục Như Vân đưa cho cô đôi đũa, Tần Trăn Trăn gắp vài hạt cơm chậm rãi ăn.
Tiếng bước chân ở bên ngoài vẫn không ngừng lại, Tần Trăn Trăn thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Như Vân, nhìn thấy cử chỉ của người này vẫn nhã nhặn, điềm đạm, cô nhịn không được hỏi:
"Cô xác minh rồi thì nói cho tôi biết."
Lục Như Vân ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn cô, không có trả lời câu hỏi đó:
"Nếu như cô nghĩ là thật, Dư đạo khuyên cô rút lui, cô sẽ làm sao?"
Tần Trăn Trăn ngỡ ngàng:
"Tôi..."
Tất nhiên cô không muốn, mặc dù lời của Dư Trường Lâm rất sắc nhưng những lời đó đều đúng, ngay cả một chút chuyên nghiệp tối thiểu của một diễn viên cô cũng không có, trước đây cô ngạo mạn tự cho là nhất, cảm thấy phim thần tượng ảnh hưởng đến sự phát huy được bản thân, cô nên biết cầu tiến, hôm nay bị mắng như vậy khiến cô bối rối vài giây, sau đó chợt tỉnh ra.
Không thể trách phim thần tượng ảnh hưởng đến sự phát triển của cô, mà quả thật thực lực của cô không đủ, ngay cả phim thần tượng cũng bị người ta chê lên chê xuống, còn có lý do gì nói bản thân là ngọc thô chưa phát huy được.
Nhưng cô cũng không muốn ngay lúc này từ bỏ.
"Tôi muốn thử lại lần nữa." Tần Trăn Trăn nắm chặt đũa, ngón tay có chút đau, sau khi cô nói ra lời này mặt hơi đỏ lên, trong mắt Lục Như Vân có chút vui vẻ: "Cô ăn đi, không phải Dư đạo gọi tôi tới, là Quý Lộ gọi điện cho tôi."
Trái tim Tần Trăn Trăn như được thả lỏng, cô tức giận nhìn Lục Như Vân:
"Vậy mà vừa rồi cô dọa tôi."
Lục Như Vân nghĩ lại những lời mình vừa nói cũng thấy rất ấu trõ, cô khẽ cười cúi đầu ăn, Tần Trăn Trăn chợt hỏi:
"Chuyện trên Weibo sao rồi?"
"Cô lo lắng chuyện Weibo?" Lục Như Vân thờ ơ nhìn cô, rồi cúi đầu gắp đồ ăn: "Cho nên ảnh hưởng đến cô?"
Tần Trăn Trăn chợt ngừng tay, cô nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Cũng không xem là vậy." Dù sao hotsearch hôm nay nếu so với mấy sự kiện trước kia thì cũng không là gì, hơn nữa càng phá tan tin đồn giả kết hôn, cô không có lý do gì để trong lòng.
Chỉ là chuyện này thật quá trùng hợp ngay trước lúc quay phim hai tiếng đồng hồ, điều này làm cho cô không kịp đè xuống những xao động trong lòng, hơn nữa lần đầu hợp tác với Dư đạo khó tránh khỏi việc khẩn trương, lúc nãy mới đụng vào họng súng Dư đạo với NG liên tục.
Lục Như Vân vẫn không nói cho cô biết kết quả Weibo, chỉ hỏi:
"Một lần nữa?"
"Cô chắc chắn lần này qua được sao?"
Tần Trăn Trăn đặt đũa xuống, thành thật trả lời:
"Tôi không biết."
Lục Như Vân cũng ngồi nghiêm túc, cô nhỏ giọng:
"Trăn Trăn."
Tần Trăn Trăn ngước mắt nhìn về phía ánh mắt của Lục Như Vân, giống như hồ nước sâu thẳm, ánh sáng trong đôi mắt lúc sáng lúc tối, Lục Như Vân cất lời:
"Tôi cảm thấy cô nên điều tiết lại tâm trạng hơn là diễn xuất."
"Chỉ cần cô muốn, cho dù ở nhà hay không có ống kính trước mặt cô đều có thể diễn đúng được."
Tần Trăn Trăn thất thần nhìn Lục Như Vân, bên tai vang lên những âm thanh trầm trầm, từng câu từng chữ xông vào đầu cô.
"Cô là diễn viên, cô cần phải chuyên tâm! Tập trung!"
"Cô nên biết rằng: dù cho cô bệnh nặng nhưng chỉ cần cô xuất hiện trong ống kính của tôi thì cô là diễn viên, cô hiểu không?"
"Trăn Trăn, chỉ cần cô muốn, cho dù ở nhà hay không có ống kính trước mặt cô đều có thể diễn đúng được."
Lục Như Vân thấy Tần Trăn Trăn rơi vào trầm tư, cô cũng không lên tiếng nữa, chỉ im lặng thu dọn đồ ăn thừa, bỏ vào túi đặt bên cạnh chân, diễn xuất của Tần Trăn Trăn không tệ, nếu thật sự tệ trước đây sẽ không hợp tác với Hồ đạo, cũng không trổ hết tài năng trước mặt Dư đạo trong lần thử vai. Cho nên chẳng những cô ấy không kém mà gần như đứng đầu về diễn xuất so với các tiểu hoa cùng lứa, nhưng cũng không có nghĩa là không có khuyết điểm, Lục Như Vân từng diễn cùng cô ấy, cũng biết được khuyết điểm của cô ấy hơn người bên ngoài, cô nói thời gian rảnh giúp cô ấy luyện diễn xuất, chẳng qua là giúp cô ấy luyện tập định tâm.
Có lẽ cô ấy tuổi còn trẻ, dễ dàng bị ảnh hưởng, tuy thể hiện đã từng thấy mưa to gió lớn, nhưng thật ra chỉ kiên cường hơn một chút so với những bông hoa trong nhà kính, lúc Lục Như Vân nhận được điện thoại của Quý Lộ cô cũng không yên tâm.
Đặc biệt giọng Quý Lộ còn nức nở.
Cô lo lắng Tần Trăn Trăn sẽ bị mắng mà rút lui, sẽ bởi vì những trách móc kia mà tức giận không quay, thế nhưng khi cô đẩy cánh cửa kia bước vào, nhìn thấy Tần Trăn Trăn nằm trên giường bệnh, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ: cô ấy sẽ không lùi bước.
Cô không thể nói rõ cái ý nghĩ này là bởi vì lúc quay chương trình, nhìn thấy cô ấy nói tới mộng tưởng thì mặt mày hớn hở, hoặc cũng có lẽ là cô ấy từng chút từng chút hướng đến mộng tưởng mà không làm những hành động mờ ám, cũng có lẽ thoạt nhìn bên ngoài cô ấy có chút lơ đãng nhưng với mộng tưởng lại rất thành kính.
Cô biết, cô ấy sẽ không bỏ cuộc.
May thay, cô đã đúng.
Tần Trăn Trăn cụp mắt xuống rất lâu, cả người trong trạng thái trống rỗng, Lục Như Vân không quấy rầy cô, chỉ chờ đợi tâm trạng cô ấy thay đổi. Hai người không có trao đổi nhưng cô biết, cô ấy sẽ thay đổi.
Phút chốc có người gõ cửa, tiếng ai đó ngoài cửa vang lên:
"Trăn Trăn? Có thể vào không?"
Tần Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn Lục Như Vân, vội trả lời:
"Vào đi."
Trương Thiến cầm theo hộp cơm trên tay đi vào, ngay khi nhìn thấy Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân mặt đối mặt ngồi bên cạnh bàn trà, cô cười nói:
"Xin lỗi, chị tới không đúng lúc."
Tần Trăn Trăn vội đứng lên:
"Không có, chị Thiến tới có chuyện gì không?"
Lục Như Vân cũng gật đầu chào:
"Chị Thiến."
Trương Thiến vẫy tay ra dấu, trên tay cầm hộp cơm:
"Vừa gặp trợ lý của em, thấy em ấy còn cầm theo cơm, chị tưởng em ấy không dám vào nên xung phong nhận hỗ trợ, không ngờ em với Như Vân đã ăn rồi."
Tần Trăn Trăn có chút áy náy:
"Làm phiền chị rồi."
Trương Thiến mỉm cười đi tới, Tần Trăn Trăn kéo ghế cho cô ngồi, cô thấy hộp đựng cơm để bên cạnh bèn hỏi:
"Phiền hà cái gì, đều chung một đoàn phim, chăm sóc lẫn nhau là chuyện nên làm mà nhỉ?"
Tần Trăn Trăn cảm thấy lời này nghe rất quen tai, lại nhớ tới thì ra cô từng nói qua lời y như vậy với Hồ Tĩnh, không khỏi mỉm cười:
"Vẫn nên cảm ơn chị Thiến."
Trương Thiến ngồi rất nhã nhặn, nói chuyện ổn thỏa:
"Đứng khách sáo, không chê chị xen vào việc của người khác là được rồi."
Tần Trăn Trăn cười cười:
"Tất nhiên là không rồi."
Trương Thiến đặt tay lên đầu gối, hỏi:
"Chị không quấy rầy các em chứ?"
Tần Trăn Trăn nhìn Lục Như Vân, kéo tay Lục Như Vân, hành động rất tự nhiên:
"Tất nhiên là không rồi."
Tiếng bước chân ồn ào bên ngoài vẫn không ngừng, thỉnh thoảng trong phòng cũng truyền ra tiếng cười.
Trương Thiến cùng hai người trò chuyện rất nhiều chủ đề, thậm chí người không biết tiếp chuyện thế nào như Lục Như Vân cũng sẽ nói vài câu, thời gian chậm rãi lướt qua, tiếng chuông điện thoại của Lục Như Vân cắt đứt cuộc trò chuyện vui vẻ của ba người, cô hơi áy náy nói với Trương Thiến:
"Chị Thiến, em đi trước."
"Ừ."
Trương Thiến gật đầu, vẫn ngồi yên.
Lục Như Vân tạm biệt Tần Trăn Trăn, nhưng lúc cô đứng lên, Tần Trăn Trăn cũng đi theo sát, hai người đi tới cửa, đôi bên cũng không lên tiếng, mãi đến khi tay Lục Như Vân đặt trên chốt cửa Tần Trăn Trăn mới nhỏ giọng nói:
"Lục lão sư."
"Cảm ơn cô."
Lục Như Vân chợt ngừng tay:
"Không có gì."
Tần Trăn Trăn nhìn năm ngón tay thon dài của Lục Như Vân nói:
"Tôi nghĩ lần này... có thể qua."
Lục Như Vân nghiêng đầu nhìn, lúc Tần Trăn Trăn nói giọng rất bình thường, cảm xúc cũng rất thản nhiên, chỉ là đôi mắt trong trẻo toát lên vẻ nghiêm túc, cô gật đầu:
"Tôi biết."
Hai người ở rất gần nhau, lúc nói chuyện giống như đôi tình nhân vành tai và tóc mai chạm nhau, Trương Thiến rất biết điều nhìn qua chỗ khác, chờ Lục Như Vân đi mới thu hồi ánh mắt.
"Chị Thiến, chúng ta cũng nên ra ngoài trang điểm lại thôi." Tần Trăn Trăn tiễn Lục Như Vân xong liền nói với Trương Thiến, Trương Thiến gật đầu, đứng lên: "Ừ."
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, Quý Lộ thấy Tần Trăn Trăn đi ra, cô thở dài một hơi.
Tần Trăn Trăn sau khi ra ngoài liền đi thẳng về phía Dư Trường Lam vừa mới ăn uống xong, đang nghỉ ngơi, người bên cạnh bỗng xì xào.
"Tới rồi kìa, cô ta làm gì vậy, muốn cãi nhau với Dư đạo sao?"
"Vừa rồi bị chửi rất thẩm, nhất định trong lòng thấy bất bình."
"Cũng phải, dẫu sao cũng là tiểu hoa mà."
"Không có chuyện làm hả!" Dư đạo lớn tiếng quát, mấy nhân viên này lập tức tản ra, Tần Trăn Trăn đi đến bên cạnh hắn cúi đầu nói:
"Dư đạo, xin lỗi chú về cảnh quay buổi sáng."
Nét mặt Dư đạo có chút ngạc nhiên, hắn cho rằng mình nói nặng lời như vậy, có lẽ Tần Trăn Trăn cũng cần thời gian suy nghĩ thật kỹ, thậm chí hắn đã chuẩn bị xong cảnh 'chia tay hòa bình', không ngờ cô ấy nhanh chóng đến nói xin lỗi.
Bất quá ngạc nhiên cũng chỉ trong nháy mắt, hắn nhanh chóng khôi phục như bình thường, Tần Trăn Trăn vẫn mặc đồng phục bệnh nhân, thậm chí lớp trang điểm cũng không thay đổi, thật ra cô ấy cực kỳ phù hợp với nhân vật của hắn, đáng tiếc hắn không chỉ muốn hình tượng nhân vật mà còn muốn người sống sờ sờ.
"Tôi đã nói rồi." Giọng Dư đạo vẫn lạnh lùng: "Cô không cần nói xin lỗi tôi, cô nên xin lỗi chính mình."
Tần Trăn Trăn cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng lại kiên định:
"Ngài mắng đúng lắm, tôi quả thật có nhiều thiếu sót, nhưng tôi không muốn có lỗi với nỗ lực của bản thân."
Dư Trường Lâm nghe ra thay đổi trong giọng nói của cô, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, sau đó giật mình, hắn đối điện với ánh mắt của Tần Trăn Trăn: trong trẻo, sạch sẽ, cả cái cảm giác biến hóa linh hoạt mà hắn không có cách nào nói ra! Chính là ánh mắt đó, đây mới là ánh mắt của cô gái từ trong núi lớn bước ra!
Hắn nhìn Tần Trăn Trăn ở trước mặt chỉ trong nháy mắt đã biến thành người khác, hắn cũng nghiêm mặt mấy giây, sau đó thả lỏng, nói với thư ký trường quay:
"Chuẩn bị bắt đầu làm việc!"
Chỉ cần cô muốn cho dù ở nhà hay không có ống kính trước mặt, cô đều có thể là nhân vật cô muốn.
Tần Trăn Trăn nhìn mọi người bận rộn, chợt có chút hiểu được ý tứ trong câu nói của Lục Như Vân.