Hôm Nay Đã Ngược Tên Tra Nam Đó Chưa?

Chương 74: Liếm nó đi



- Không thể nào! Cô ta không thể nào tha thứ cho anh được. Anh giày vò cô ta như vậy, khiến cho cô ta đau khổ như vậy, làm sao cô ta lại có thể tha thứ cho anh dễ dàng như vậy được? Cô ta hận anh còn không hết làm gì có chuyện lại tái hợp với anh. Nhất định là anh đang gạt tôi thôi.

Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

- Tôi và cô ấy đã quay lại với nhau rồi. Đứa trẻ năm đó suýt nữa bị cô hại chết cũng đã may mắn giữ được. Tôi sẽ không để cô ấy rời đi thêm một lần nào nữa.

- Vậy thì anh còn tìm đến đây làm gì? Khoe khoang hai người sống hạnh phúc ra sao ư? Hay là để trả thù cho con ngu đó?

Hắn bóp chặt lấy cằm của Hà Nghiên Nhi.

- Tôi cấm cô nói cô ấy là đồ ngu đấy.

- Không phải là đồ ngu tại sao lại quay lại với một tên điên như anh chứ?

Tống Dịch đưa tay cởi thắt lưng quần xuống, để lộ ra dị vật bên dưới đang chưa được thỏa mãn kia.

- Liếm nó đi!

Hà Nghiên Nhi trừng mắt nhìn Tống Dịch. Chẳng phải hắn ta mới bảo hắn ta và vợ mới quay lại với nhau sao? Vậy thì tại sao hắn lại đến tìm cô ta để làm loại chuyện dung tục này? Hắn ta xem cô là gì đây? Là công cụ để giúp hắn thỏa mãn dục vọng thôi sao?

- Ha ha... Tống Dịch, anh chê tôi dơ bẩn, khinh bỉ tôi nhưng chẳng phải lúc này đây anh vẫn phải tìm đến tôi để thỏa mãn dục vọng bị kìm nén sao?

- Cô câm miệng đi! Được phục vụ tôi đó là may mắn của cô rồi.

- Có giỏi thì đi tìm tiểu tâm can bảo bối đó của anh mà thỏa mãn. Ha ha... Đáng tiếc tiểu tâm can bảo bối đó của anh không có mặt ở đây để trực tiếp chứng kiến vở kịch thâm tình giả dối này của anh.

Chát!

- Làm cho tôi thỏa mãn hoặc là ăn đòn. Cô nên nhớ cảm giác roi đánh vào da thịt không dễ dàng gì đâu.

Hà Nghiên Nhi đưa ánh mắt sợ hãi nhìn Tống Dịch giống như nhìn ma quỷ. Cô ta đương nhiên là hiểu cảm giác bị roi da quật vào da thịt đau đớn đến thế nào mà. Chỉ đành bò về phía Tống Dịch, cầm lấy vật kia của hắn cho vào miệng.

Hắn không hề biết khi hắn lái xe rời đi, Tử Y cũng đã âm thầm lên một chiếc xe taxi khác theo dõi hắn đến tận đây.

Khi đến nơi cô đứng ở một góc âm thầm quan sát thì thấy hắn nhìn ngó xung quanh rồi đi vào bên trong căn mật thất kia. Một lát sau, bên trong liền truyền đến tiếng rên rỉ. Cô bấm bụng mà đi theo nơi phát ra âm thanh dâm đãng kia.

Tử Y tò mò men theo từng bậc thang nhỏ chầm chậm bước xuống. Trong hành lang tăm tối đầy mùi ẩm thấp, Tử Y nheo mắt nhìn về phía trước, ánh lửa lập lòe khiến mọi vật đều hình như đều trở nên mơ hồ.

Khi cô tiến đến gần liền phát hiện một chiếc lồng sắt, bên trong lồng sắt hình như còn có cả hai người bên trong nữa. Dưới ánh sáng lập lòe cô nhưng ánh mắt cô đột nhiên mở to, không dám tin vào những gì bản thân mình đang nhìn thấy.

- Ưm... mở miệng cô ra!

- Ưm... tôi đau...

- Liếm cho cẩn thận vào... Tiếp tục đi! Tôi vẫn chưa thỏa mãn.

Cô rùng mình, lấy ray vội che miệng để không phát ra âm thanh. Bọn họ đang làm loại chuyện đó, nhìn vẻ mặt đau đớn của Hà Nghiên Nhi ở bên trong thật sự làm cho cảm thấy đáng sợ.

Tống Dịch, hắn đúng thật là loại cầm thú suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà.

Cái gì mà thâm tình hối hận chứ? Hắn nói hắn biết sai rồi, sau này sẽ chỉ yêu mình cô chứ?

Vậy mà bây giờ lại tìm đến Hà Nghiên Nhi để thỏa mãn?

Ghê tởm! Đê tiện!

Loại đàn ông hèn hạ như vậy, sao vẫn còn tồn tại trên đời?

Từ đầu đến cuối, hắn vốn dĩ chưa từng yêu cô. Thâm tình của hắn, đến chó nó còn chê.

Tình yêu rẻ mạt như vậy, cô vốn dĩ không cần.

Nhưng sao cô lại không thấy tim đau như lúc trước nữa. Nếu như là trước kia cô nhất định sẽ đau khổ đến chết đi được. Còn bây giờ loại chuyện này hắn làm với ai, đối với cô cũng như nhau cả thôi. Giống như ném một viên đá vào dòng nước lạnh, gợn sóng một chút rồi lại thôi.

Có phải là vì không còn yêu nữa không?

Có phải là vì cảm thấy hắn không còn xứng để cô rơi nước mắt nữa hay không?

Nước mắt của cô rất quý giá nên rơi vì người xứng đáng.

Khi cô yêu hắn, hắn là tất cả đối với cô. Hắn dựa vào việc cô yêu hắn, hết lần này đến lần khác chà đạp cô Khi cô không còn yêu hắn nữa, hắn có ra làm sao, cô cũng chẳng buồn quan tâm.

Cô ngu đủ rồi, cô không muốn tiếp tục ngu nữa.

Trái tim nhỏ bé của cô đã không còn dao động vì người đàn ông này nữa rồi.

Sau một hồi thỏa mãn, Tống Dịch liền mặc lại quần áo rời khỏi đó.

Sau khi thỏa mãn dục vọng của Tống Dịch xong thì Hà Nghiên Nhi nằm xụi lơ ra đó. Dưới nền đất cô ta như một xác chết, tự cười lạnh cho cuộc đời mình, nước mắt chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt hốc hác. Bây giờ cô ta sống còn đau khổ hơn là cái chết nữa.

Tử Y cầm một ngọn nến chầm chậm đi đến gần,

Cô thật sự không ngờ chỉ năm năm ngắn ngủi không gặp. Hà Nghiên Nhi từ tình nhân được Tống Dịch cưng sủng trong lòng bàn tay lại biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, bị nhốt ở đây như một con chó.

Cô chợt lên tiếng gọi tên cô ta.

- Lâu rồi không gặp, Hà Nghiên Nhi.

Hà Nghiên Nhi chầm chậm đưa mắt nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Phát hiện ra người kia là Tử Y, đôi mắt cô ta đột nhiên mở to, cả người co thắt, thì ra những gì Tống Dịch nói đều là sự thật.

Cô quay trở lại rồi!

Vậy những chuyện ban nãy cô đều nhìn thấy nhưng lại chấp nhận làm ngơ.

Cô yêu Tống Dịch đến thế ư?

Đến mức mù quáng xem như không có chuyện gì?

- Cô đến đây làm cái gì? Đến để cười nhạo tôi hay sao? Nhìn tôi người không ra người, quỷ không ra quỷ như vầy chắc bây giờ cô đắc ý lắm nhỉ?

- Tại sao tôi phải cười nhạo cô chứ? Kết cục này chẳng phải là do cô tự mình chuốc lấy hay sao? Cô biết rõ Tống Dịch là một kẻ không có trái tim còn đem lòng yêu hắn, cô đúng là ngu xuẩn. Ngày xưa lúc cô tìm mọi cách hãm hại tôi, không phải là rất cao ngạo sao?

- Phải, tôi đúng là một kẻ ngu xuẩn mới đi yêu một kẻ còn không bằng cả cầm thú như hắn. Tôi làm tất cả vì hắn nhưng hắn lại chưa từng yêu tôi. Cô rồi cũng sẽ sớm có kết cục như tôi thôi. Cô nghĩ hắn yêu cô thật sao? Nếu như thật lòng yêu cô, hắn đã không có mặt ở đây rồi. Thua trong tay một kẻ tầm thường và ngu dốt như cô, tôi thật sự không can tâm.

- Lần này cô lại nói sai rồi. Tôi trở về không phải là để yêu hắn.

Ngày trước cô ta mắng cô là kẻ thế thân ngu ngốc, vậy bây giờ ai mới là kẻ ngu ngốc thật sự đây?

Hà Nghiên Nhi nhìn cô kinh ngạc, rõ ràng là cùng một khuôn mặt nhưng tại sao khí chất và dáng vẻ lại khác hẳn hoàn toàn với trước đây. Không còn yếu đuối và mong manh nữa. Thay vào đó là vẻ cao ngạo, thâm sâu khó lường.

- Cô nói vậy là có ý gì?

- Tôi trở về là để tiễn hắn đến địa ngục.

Hà Nghiên Nhi lại càng kinh ngạc hơn, toàn thân cô ta chết sững.

- Cô nói vậy là sao?

- Yên tâm đi! Sẽ sớm thôi, hai người sẽ được đoàn tụ với nhau ở dưới địa ngục.

(Còn tiếp)
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.