Bà Kỳ nghe vậy mà mát lòng mát dạ. Cuối cùng con trai bà cũng nghe theo mẹ nó một lần, bỏ cái đứa sao chổi kia đi.
Vậy là nhà họ Kỳ chắc chắn sẽ có cháu đích tôn sớm thôi.
"Này, biết gì không? Dưới kia vừa có vụ tai nạn đấy. "
"Tôi cũng vừa nghe thấy tiếng còi cấp cứu xong. Thật là đáng thương."
Kỳ Tôn giật mình khi nghe mấy nhân viên ở hành lang bàn tán xôn xao, bà Kỳ nghe vậy mà cũng lo sợ. Nhỡ con trai bà biết cái đứa nằm trong vũng máu đó là Kiều Linh thì sao?
"Các người nói gì cơ? Tai nạn? Nạn nhân là ai?"
Trong đầu Kỳ Tôn trống rỗng, chỉ sợ... chút nữa lại có một cuộc điện thoại đến, nói rằng... Kiều Linh đang ở trong viện.
"Giám đốc... tôi... tôi cũng không biết, tôi chỉ nghe nói, nạn nhân là một cô gái thôi, mới là học sinh Trung học."
Kỳ Tôn thở phào. Cảm ơn... Cảm ơn trời đó không phải là Kiều Linh. Bà Kỳ có chút thắc mắc với câu trả lời của cô nhân viên kia.
Kiều Linh mang thai đến tháng thứ năm rồi, lẽ ra nhìn là phải biết là cô đang mang thai rồi chứ.
Sao lại nói là học sinh Trung học?
Điện thoại của bà Kỳ *ting* một tiếng, dòng tin nhắn của ông Kỳ hiện lên.
[Đừng lo, tôi đã cho tiền bịt miệng mấy người chứng kiến rồi, chúng sẽ nói cô ta là nữ sinh Trung học thôi.]