"Mày tưởng mày có thể bình an mà thoát khỏi đây à? Tao tuyệt đối không để con trai tao mang tiếng xấu."
Ông Kỳ đứng bên đường, nhìn Kiều Linh đang nằm trong vũng máu thì cười lớn. Cuối cùng cũng tốn khứ được cái đứa con dâu không biết sinh con trai ra khỏi nhà rồi.
Tiếng còi cấp cứu rú lên, Kiều Linh nhanh chóng được đưa lên xe. Vì không muốn Kỳ Tôn phát hiện ra rằng chính ba mẹ mình đã gϊếŧ con dâu, ông Kỳ đã gọi điện cho bà Kỳ.
[Nói với Tôn, tôi đã cho Kiều Linh chi phiếu, nó hoàn toàn có thể sống tốt đến cuối đời với đứa con gái của nó.]
Bà Kỳ vui mừng, như vậy là tốt nhất. Thằng nhóc này nhất định sẽ tin ba mẹ nó, đương nhiên sẽ không hỏi thêm bất cứ gì về Kiều Linh nữa.
"Mẹ... Mẹ ở đây được không? Trời đang mưa, Tiểu Linh không thể đi một mình được." Kỳ Tôn thực sự rất lo lắng, nếu như Kiều Linh xảy ra chuyện gì, anh sẽ phải hối hận cả đời mất.
Cho dù anh buông cô, ly hôn với cô, nhưng anh tuyệt đối cũng không thể khoanh tay đứng nhìn cô phải đau khổ thêm nữa.
"Con đừng lo, ba con đã cho cô ta chi phiếu rồi, cô ta muốn bao nhiêu, chúng ta đều có thể cho. Nghe mẹ đi Tôn, lấy người khác, sinh một đứa con trai để thừa kế."