Dư Nhu đóng cửa kính ở mái hiên kéo tấm rèm lên,sau đó ngồi trước bàn làm đề, ban ngày Hà Thương giảng bài cô đã tiếp thu được rồi. Mục câu hỏi lớn ở dưới nếu dựa theo logic thường lệ thì là 3 câu đầu dễ 3 câu tiếp khó, câu cuối cùng khó nhất, vậy là cô có thể làm 4 câu đầu trước, sau đó xem 2 câu sau, dựa vào độ khó mà sắp xếp thời gian, không dừng mãi một câu khó.
Còn có, cô nên tự tin chút nữa, bây giờ người kèm cô học là thầy Hà, một người xuất sắc tốt
nghiệp đại học A với bằng kép.
Dư Nhu ngẫm nghĩ, Hà Thương ngồi đối diện cô, mắt nhìn vào màn hình máy tính, cằm chống lên tay.
Đến 11 giờ tối, điện thoại đang sạc pin reo lên, Dư Nhu xoa xoa đôi mắt đang sưng lên, cất gọn sách vở, nói nhẹ nhàng “Thầy Hà, chào thầy”
Hà Thương tháo tai nghe ra, vờ như không có chủ ý nói “ Cũng khá muộn rồi về sẽ không an toàn, hay là ngủ ở đây đi, mai em đem đồ đến đây.”
Nụ cười của Dư Nhu cong lên thành hình vòng cung, cúi đầu 90 độ “ Cảm ơn thầy Hà”
Hà Thương phất phất tay “Ngủ sớm đi, mai đừng có dậy muộn”
……
Dư Nhu vui vẻ nằm trên giường lăn qua lăn lại, đếm đến hơn 900 cái bánh bao mới ngủ được, ngày thứ hai đương nhiên phải mang theo cặp mắt gấu trúc đi làm.
Gần đây trạng thái của mọi người đều như nhau, ôn bài thục mạng, hi vọng sẽ thêm được mấy điểm. Đôi mắt gấu trúc này của cô không đặc biệt cho lắm, còn có người trong lớp pha cà phê, bạn thân thì mỗi người lại xin một túi, lớp học nặc mùi cà phê.
Cả ngày ngửi mùi này, Dư Nhu có chút thèm, tan học cô về nhà lấy đồ đạc trước, gọi 2 cốc trà sữa, địa chỉ nhận là nhà Hà Thương. Cô đến trước của toà nhà thì vừa lúc trà sữa giao đến tiện đem lên luôn.
“Thầy Hà, cho thầy đấy, em không biết thầy thích uống vị gì nên gọi trà sữa trân châu.”
Dư Nhu để cóc trà sữa xuống bàn ăn rồi đi sắp xếp đồ đạc, mấy ngày này bận rộn ôn tập không có cả thời gian gội đầu, tóc bết bết. “Thầy Hà, hôm nay em phải gội đầu, tắm xong rồi học có được không ạ?”
Hà Thương “…….” Cài này không cần hỏi anh đi.
Anh gật đầu, dùng bút đỏ tiếp tục kiểm tra bài kiểm tra. Đến tờ của Dư Nhu , tốc độ chậm lại, đóng ngoặc một số chỗ để tí nữa bảo cô chú trọng phần đó.
Dư Nhu sấy khô tóc, bỏ quần áo vào máy giặt, còn quần lót thì giặt tay rồi phơi ngoài ban công sau đó quay lại chỗ ngồi xem lại bài.
“Lại đây” anh gọi.
Cô còn chưa chạm mông xuống ghế, đã nhấc người đi đến cạnh anh.
Tóc chưa khô cũng không ướt quá, vén tóc ra sau tai, cô tiến gần lại để xem nhận xét,Hà Thường vừa lúc quay lại nhìn cô, môi vô tình trượt qua má cô.
Thời gian phảng phất như ngưng đọng lúc đó.
Dư Nhu hơi hoang mang, Hà Thương trong lòng gợn sóng, má cô thật mềm. “Khụ khụ, nhìn đề.” Anh nói trước.
“Ò ò” cô đáp lại.
“Tổng thể mà nói thì em làm khá tốt, câu cuối của phần chọn đáp án hơi khó, tiết ngày mai tôi sẽ giảng, bình thường có thể loại bỏ được 2 đáp án A B, là em làm đúng hay khoanh bừa vậy?”
Hà Thương đi một nét trên bài kiểm tra. “Khoanh bừa đó ạ” Dư Nhu cười ngượng ngùng.
“Vận may cũng là một loại thực lực.” Hà Thương không trêu chọc cô, tiếp đó dùng bút chỉ vào câu sau “Câu về Vector, tôi trừ em 2 điểm, quá rườm rà, không ổn, lần sau chú ý hơn.”
“Vâng” Dư Nhu tỉ mỉ xem phần khoanh tròn trong bài.
Hà Thương vẫn luôn giảng bài, bút múa máy trên đề thi, Dư Nhu cúi đầu nghe, thời gian học buổi tối sắp hết, Hà Thương đứng dậy, Dư Nhu cao đến ngực anh, xoa xoa mái tóc cô “Không cần căng thẳng quá,thi sẽ ổn thôi, ngủ ngon.”
Dư Nhu chớp chớp mắt “Ngủ ngon”
Trước kỳ thi lo lắng nghìn lần, nhưng lúc vào thi thì lại biến mất hết, cầm bút lên làm bài, trong phòng thi những chiếc bút viết lia lịa trên giấy, chớp mắt đã qua 2 ngày thi, trường học cho họ nghỉ 1 hôm.
Dư Nhu không muốn về nhà của Không Đãng Đãng, cô cũng không mặt dày mà ở lại nhà thầy Hà không chịu về, tảng thịt bò để qua đêm đã dã đông được cắt thành miếng nhỏ chảy ra nước màu đỏ, nấu 2 bát mì bò. Cô và anh ngồi đối diện
, suy nghĩ sao để được ở lại.
Thật không ngờ, người đối diện lại nghĩ giống mình. “Trưa nay muốn ăn gì?” Hà Thương hỏi.
“Em không kén ăn” Dư Nhu trả lời.
“Vậy mua ít xương sườn, với cá chép được không?” “Vâng”
Dư Nhu cười tít mắt ăn miếng thịt bò.
Hà Thương thoáng nhìn cô, cũng cười theo.
Thực phẩm được chuyển trực tiếp từ siêu thị đồ tươi sống đến, Hà Thương phụ trách cắm cơm, Dư Nhu nấu cái ăn, 2 người bận rộn trong bếp, lần đầu tiên hợp tác đã rất ăn ý, có lẽ được tích lũy trong quá trình dạy kèm bài tập về nhà.
Hôm nay không ra ngoài, Dư Nhu cột tóc lên, quấn tạp dề trên người, giống như một người vợ thực thụ, Hà Thương đứng bên cạnh chiêm ngưỡng một lúc, thấy cô chân tay luống cuống, tinh tế rời khỏi bếp, “ Tôi có chút chuyện về phòng giải quyết, xong rồi gọi tôi”
Dư Nhu thả lỏng vai “Vâng”
Một ngày không làm gì vậy mà đã đến tối, Dư Nhu như thường lệ làm đề, Hà Thương đè quyển sách bài tập của cô “Học tập kết hợp nghỉ ngơi, có muốn xem phim không?”
Dư Nhu lắc lắc đầu “Em không hay đi xem phim, không rành lắm”
Hà Thương giải thích “Xem ở nhà, muốn xem trinh thám, phim hài, hay tình cảm lãng mạn?”
Dư Nhu hơi do dự, nhỏ tiếng nói “Phim tình cảm”
Hà Thương tìm phim trên điện thoại, tìm được một bộ phim Nhật.
Bộ phim bắt đầu rất đẹp, nữ sinh trẻ trung xinh đẹp kéo bè đi quậy phá, một soái ca lọt vào mắt xanh của cô, câu chuyện mở đầu như vậy. cậu học sinh đẹp trai chuyển trường này có ngoại hình và khí chất rất nổi bật, được một đám em gái mê, không ít cô gái vì anh ta mà ganh ghét nhau, nhưng anh ta chỉ có một người trong tim đó là cô giáo dạy nhạc xinh đẹp.
Dư Nhu thấy nam chính ép cô giáo trên bục giảng, thầm than một câu không ổn, quả nhiên 2 người họ càng hôn càng sâu, tay mò mẫm trên người đối phương, cô bất chợt căng thẳng nuốt nuốt nước bọt.Lúc này, một cánh tay đặt trên eo cô, cô ngạc nhiên quay đầu,mặt thầy Hà dần dần tiến lại cứ thế chạm vào môi cô.
Là cô nghĩ vậy ư? Dư Nhu căng thẳng đến mức không biết đặt tay ở đâu.
“Hít vào, đừng căng thẳng vậy” anh rời môi ra, xoa xoa đầu cô. Trong lòng cô liền tĩnh lại, nhìn thẳng vào anh.
“Muốn nữa không?” anh hỏi. Cô gật gật đầu, hi vọng.
Anh kéo cô vào lòng, cúi đầu lại lần nữa hôn lên môi cô, thời gian dài hơn lúc nãy, cô không tự chủ mà ôm cổ anh, học theo cách anh hôn, thật nhẹ nhàng mà ngọt ngào, ngọt vào trái tim cô, khiến cô tạm thời quên đi hết những đau khổ.
Sau đó hô hấp của cô rất loạn.
Phần sau của bộ phim như thế nào cô đều không chú ý nữa.
Cô và thầy Hà đã hôn nhau?! Dư Nhu đứng trước gương ở phòng tắm xoa xoa mặt mình, thật là kinh ngạc, liệu đây có phải sự thật không khi mà tỉnh dậy sau cơn mơ?
Dư Nhu mặc bộ đồ ngủ đến gõ cửa, anh mở cửa đợi cô nói, cô muốn hỏi là họ như vậy có phải đang hẹn hò không? Nhưng không dám hỏi, anh nắm tay cô ngồi xuống giường, cô thắc mắc nhìn anh.
“Sao vậy? không phải là muốn ngủ với tôi à?” Giọng của anh rất trầm, trái tim cô lại đập rất nhanh.
“Em…không phải như vậy.” mới như vậy mà đã muốn ngủ chung, cô thấy tốc độ này hơi nhanh.
Nhưng nếu anh muốn, cô sẽ không từ chối.
“Nhưng tôi muốn” Hà Thương bế cô gái nằm xuống giường, đắp chăn, ôm lấy cô, hôn lên trán.
“Ngủ ngon”
Thì ra ngủ chung là ý này?
Dư Nhu thấy hổ thẹn vì suy nghĩ chẳng mấy trong sáng của mình, chân cô không biết nên để chỗ nào, anh vỗ vỗ lưng “Nghĩ gì vậy? Tiết một ngày mai mà ngủ gật phạt em đứng góc”
Tiết một ngày mai là tiết toán, buổi sáng bài kiểm tra đã chấm xong. Mà cô biết trước điểm của mình là 135, thật tốt, có anh ấy bên cạnh, Dư Nhu thả lỏng cơ thể nhắm mắt đi ngủ. Hà Thương mở mắt cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, nét cười hiện lên.
Có người thích có người lo.
Trường học đang thống kê lại phương diện thành tích, vẫn cao như mọi lần. Dư Nhu ghi điểm mình lên giấy.
Ngữ Văn 120, toán 135, tiếng anh 128, vật lý 50, hoá hoá 78, sinh học 60. Tổng
571.
Năm ngoái điểm đầu vào đại học là 550!
Hướng Hải Đường khóc đến mức đau gan, “Bảo bối của chị, váy xinh, socola, không còn nữa.”
Dư Nhu thu bớt nụ cười, cất gọn tờ giấy, bạn thân đang buồn, không thể cười trên nỗi đau của người ta được, phải quan tâm đến cảm xúc của bả. Dư Nhu bóc bịch giấy, đưa cho bạn cùng bàn, nhưng mặt mẻ không hề có giọt nước mắt nào thì ra là giả vờ. Tay đưa ra không trung hơi ngượng ngùng.
Hướng Hải Đường chỉ là kêu gào vậy, điểm cô không tốt cùng lắm là tiền tiêu vặt bị cắt giảm nhưng cũng không thể chết đói được. Cô hỏi điểm Dư Nhu, quá bất ngờ!
Rõ ràng nói cùng tiến bộ, lại bị cậu đạp dưới gót!
“Xong rồi, Dư Nhu mình thấy không ai có thể xứng với cậu rồi, vừa xinh đẹp lại giỏi giang! Rốt cuộc cũng thoát khỏi cái danh mỹ nhân túi rơm rồi.”
Dư Nhu vui mừng trong lòng, làm sao mà không có người xứng được, là người trong lòng cô giúp cô tiến bộ mà~
Thực ra cô không thích việc người khác nói về vẻ bề ngoài của mình, cảm giác kì lạ, nhưng mỗi lần Hải Đường khen cô, khen quá khích thì cô cũng không để ý. Đó là vì nó xuất phát từ chân thật mà muốn khen chẳng qua dùng từ chưa được đúng cho lắm cô có thể hiểu.
“Thì ra cậu nghĩ mình là mỹ nhân túi rơm à?” Dư Nhu nói.
“Không phải không phải, miệng nhanh hơn não! Không phải mình nói đâu, là người ta nói xấu sau lưng cậu là chỉ được vẻ bề ngoài, làm mình tức chết! Tiểu Nhu Nhu cuối cùng cậu cũng vươn lên rồi! Mình sẽ trông chừng cậu!” Hải Đường nắm chặt tay cô.
Ở trường chia sẻ niềm vui với bạn bè, trở về thì âm thầm đợi thầy Hà biểu dương, đợi mãi đến khi làm xong bài, tắt đèn, vẫn chưa về, Dư Nhu tức thời nổi giận quay lưng lại với anh.
Hà Thương sải vai, véo véo tay cô “Tâm tình không tốt à, thi ổn mà, đừng quá khắt khe với bản thân như vậy.”
Hà Thương xem xét lại sự thay đổi điểm số của học sinh, phân tích câu hỏi, những sai sót của
học sinh và phần cần củng cố, không chú ý đến Dư Nhu, đến khi nhìn sang, mặt cô hiện rõ biểu cảm, anh nghĩ là cô không vui.
Dư Nhu quay người đối mặt với anh, nhẹ giọng hỏi “ Thầy thấy em làm bài tốt thật à?”
Hà Thương tựa cằm lên đầu cô “Ừ, tiến bộ rất nhiều, không chỉ có toán, lần trước tổng điểm của em được 511, toán là 98 điểm.”
Dư Nhu buột miệng hỏi “Thầy nhớ sao?”
Hà Thương cảm thấy kì lạ “Sao lại không nhớ?”
Dư Nhu nén lại ý cười, tay nắm lấy váy mà cười ngốc, “Em mua một chiếc bút mực tặng thầy, để trên bàn, thầy bận suốt nên em không dám làm phiền.”
Hà Thương gãi gãi đầu “ Làm sao giờ, tôi không chuẩn bị quà cho em.”
Dư Nhu ngẩng đầu, ngón tay chỉ lên ngực anh “ Thầy chính là món quà tốt nhất” món quà tuyệt vời nhất trong đời em.
Anh nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn “Đừng quyến rũ tôi, không phải lúc nào tôi cũng có thể kiềm chế bản thân.”