Gần tới thi giữa kỳ, giáo viên chủ nhiệm đang nêu tên những tấm gương tiêu biểu không thích học tập và không tuân thủ kỷ luật, Dư Nhu vừa hay mới tới, lúc trước người đi học trễ sẽ đứng ở cuối lớp, nhưng mà cô lại bị yêu cầu ra ngoài hành lang đứng.
Do cô không quen nhiều bạn bè lắm, nên thỉnh thoảng có bạn học đi ngang qua nhìn cô thì cô cũng chẳng có cảm giác gì.
Nhưng khi thầy mặc vest mang giày da đi từ cầu thang xuống, vẻ mặt liền phấn chấn lên. Mà cô bị phạt đứng bên ngoài lớp, mới hôm trước còn được thầy ấy dặn dò đừng thức đêm nhiều, bắt nguồn từ nhiều lý do khác nhau, cô không muốn thầy thấy chuyện xấu hổ của bản thân.
Cô quay đầu đi, cố gắng làm giảm đi cảm giác tồn tại.
Lúc người đàn ông đi ngang qua người cô dường như ngừng lại vài giây, cô nín thở căng cứng cả người.
Còn may, thầy ấy chẳng nói gì cả, rồi đi vào phòng học.
Nhưng ngoài việc cảm thấy may mắn ra thì còn có đôi chút thất vọng. Sao thầy ấy chẳng quan tâm cô chút nào vậy?
Cảm xúc rối rắm khó chịu này thật sự không dừng lại được, càng để tâm càng loạn.
Hà Thương lần đầu tiên đến lớp sớm đọc sách, tiếng đọc sách của lớp sáu bỗng nhiên im bặt, tất cả đồng loạt tò mò mà nhìn thầy, Hà Thương lạnh lùng như thường đưa một xấp bài thi giao cho cán sự toán Từ Trăn Trăn, để lại một tờ duy nhất cho bạn học ở cửa: “Đến văn phòng của tôi.”
Dư Nhu cứ như vậy mà tránh được phạt đứng, ngơ ngẩn ngồi trên ghế trong văn phòng.
Giọng điệu của anh như bình thường: “Nhìn tôi làm gì? Xem bài thi đi.”
“À à.” Dư Nhu cúi đầu xem bài thi, tờ đề toán này là đã được làm qua trong hai tiết ngày hôm qua, thời gian thi ít đi mười phút so với bình thường. Cô không thể làm xong tờ đề thi này, câu hỏi lớn cuối cùng để trống, ngay cả đề bài cũng không xem.
Xem mặt trước xong rồi xem mặt sau, trắc nghiệm đều đúng hết, sai một câu điền vào chỗ trống. Mấy câu trước câu hỏi lớn đều đúng, câu hỏi lớn thứ năm cuối cùng kia làm sai. Điểm số khoảng một trăm hai mươi lăm!
Dư Nhu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hà Thương, nụ cười trên mặt rất rõ.
Nhưng Hà Thương lại tạt gáo nước lạnh đến: “Sao? Cảm thấy điểm thi rất cao? Ngoại trừ câu thứ hai từ dưới đếm lên có hơi khó ra, những câu khác thầy đều đã giảng qua cho em, có phải câu cuối chẳng thèm xem đề không.”
Dư Nhu xấu hổ ngừng cười, lại xem kỹ bài thi lần nữa, quả nhiên câu cuối cùng lại chẳng khó, là loại bài mở rộng mấy hôm trước anh đặc biệt giảng bài cho cô…
Mặt cô trắng bệch, xin lỗi cho sự nỗ lực của bản thân, cũng xin lỗi sự vất vả của thầy Hà.
Hà Thương thấy cái đuôi của cô gái rũ xuống đất, nói lời an ủi: “Lần sau cũng không được thi như vậy, thầy đã giảng riêng qua cho em rồi, điểm này là không được. Nói cho thầy biết, lần sau em có thể thi tốt hơn được không!”
Giảng riêng, trong lòng Dư Nhu ấm áp, cô gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Có thể.” Hà Thương: “Nói to lên, có thể thi tốt hơn không!”
Dư Nhu bị kích thích lòng hiếu thắng: “Có thể!”
Một câu “Có thể” này khiến cho thầy chủ nhiệm đứng bên ngoài nghe lén giật mình, sợ tới mức tại giật bắn lên. Hà Thương bị cô gái này chọc cho bật cười. Anh lấy ra một hộp chocolate nhỏ từ trong ngăn bàn ra: “Chưa ăn sáng đúng không, cho em.”
Loại chocolate này Dư Nhu đã từng ăn, còn từng nói với Hải Đường rằng loại chocolate này ăn rất ngon, chỉ là quá đắt, cho nên phản ứng đầu tiên của cô chính là từ chối.
“Không cần? Vậy thầy vứt đi, trời nóng nên không để được lâu.” Hà Thương không sao cả nói.
“Đừng ném, cho em, em ăn.” Dư Nhu vội vàng đến cướp lấy.
Rồi sau đó, Hà Thương giảng đề cho Dư Nhu, duy trì việc giảng bài nằm trong khoảng thời gian đọc sách, hết giờ thả cô về phòng học. Thầy chủ nhiệm tuy rằng biết Hà Thương dẫn Dư Nhu đi quả thật là về việc học nên không tính toán gì.
Dư Nhu giấu chocolate trong tờ đề thi mang về phòng học, Hải Đường kéo cánh tay của cô giải thích: “Thành thật xin lỗi, Tiểu Nhu, không phải mình cố ý không giúp đâu, trước khi cậu đến lớp cũng có người viện lý do đó rồi, mình lo sẽ chọc giận thầy chủ nhiệm.”
Dư Nhu không thèm để ý mà trả lời: “Nói cái gì xin lỗi chứ, người đến trễ là mình mà.” Cô hiểu Hải Đường, không đến nỗi hại cô thế đâu, chẳng qua phạt đứng như vậy lời được một hộp chocolate thật vui ghê, cô định mang đem chocolate về nhà bỏ vào tủ lạnh, mỗi ngày ăn một chút.
“Chỉ là Tiểu Nhu, vận may của cậu tốt thật đó, thầy Hà kêu cậu đi nên không cần bị phạt đứng nữa, thầy chủ nhiệm chắc chắn không ngờ tới đâu ha ha ha.” Hướng Hải Đường cười nhạo nói.
Dư Nhu gật đầu, cô cũng cảm thấy bản thân thật may mắn!
[Hà Thương: Ủa nói gì thế? Tất cả đều là anh cố tình sắp xếp có được không? Thẩm Dương: Tôi biết anh lòng muông dạ chó mà.
Hà Thương: Thân, bên này kiến nghị anh học thành ngữ cho giỏi đi rồi lại đến tiếp ha.]