Học Sinh Ngoan Giúp Giáo Sư Làm Ấm Giường

Chương 14: Cùng nhau tổ chức kế hoạch



Vừa đi vừa cười giỡn, thiếu chút nữa đã quên lấy xe về. Lúc về đến nhà thì trời cũng gần sáng.

Dư Nhu hỏi: “Anh tắm trước hay em tắm trước?”

Hà Thương thuận miệng nói: “Nếu không thì tắm chung, tiết kiệm thời gian.”

!!!

Dư Nhu không lên tiếng.

Hà Thương đổi giọng: “Anh nói giỡn.” khiến câu “Cũng được.” kia của Dư Nhu phải thắng lại.

Quên đi, lần sau, nhất định lần sau cô sẽ lớn tiếng đồng ý. Tắm rửa xong, cô vô cùng buồn ngủ, nhắm mắt đặt đồng hồ báo thức sau một tiếng, từng giây từng phút đi vào mộng đẹp. Hà Thương lau khô tóc, đứng cạnh giường nhìn một hồi,

sau đó lấy điện thoại ra chụp dung nhan của người đang nằm ngủ, xong thì tắt đèn.

Sáng hôm sau, Dư Nhu thức dậy sớm hơn Hà Thương, động tác nhẹ nhàng tắt báo thức, thừa dịp người đàn ông vẫn còn đang ngủ, đưa tay sờ cơ bụng đã thèm nhỏ dãi từ lâu, lộ ra nụ cười thoã mãn, đối phương lập tức mở mắt bắt lấy: “Hài lòng không?”

“Hài lòng, không đúng, anh tỉnh lúc nào?” Dư Nhu nhanh chóng rụt tay về. “Từ lúc em bắt đầu sờ.” Hà Thương nói.

Dư Nhu chui vào chăn giả làm đà điểu, Hà Thương lại kéo người ra: “Có gì đâu phải xấu hổ, em cảm thấy hứng thú với cơ thể này, anh rất vui.”

“Anh đừng nói nữa.” Cô che miệng anh lại, cố gắng giải thích cho mình không phải sắc nữ: “Em chỉ thấy tò mò cơ bụng của người đàn ông thôi?”

“Cho nên đối tượng em là tò mò là đàn ông, mà không phải chỉ đơn thuần là anh?” Hà Thương chọc trúng lỗ thủng.

Dư Nhu: “…”

Sao lại cảm thấy hơi chua? Còn có thể tính như vậy.

“Không có, em chỉ thích cơ bụng của anh.” Cô làm nũng với đối phương.

“Em vừa nói tò mò, sao nhanh như vậy đã biến thành thích rồi.” Anh hỏi ngược lại.

“Tâm trạng em đối với anh không chỉ là tò mò, còn có thích, say mê các loại nữa.” Dư Nhu phản ứng rất nhanh.

“Từ say mê này không tệ.” Anh bóp mặt cô nói.

Trên giường va va chạm chạm hơn mười phút, mới đứng dậy. Động tác Dư Nhu nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân, lại ra ngoài mua một ít thức ăn sáng về, sau đó mới ngồi vào bàn làm bài tập.

Hà Thương ngồi làm việc bên cạnh cô, anh tương đối thả lỏng cho lớp cấp tốc, năng lực học hỏi của bọn họ còn mạnh hơn cả ban sáu.

Nhưng tiến độ hai bên lại không đồng nhất, điểm này có chút phiền phức, cần phải thực hiện lại kế hoạch học tập.

Dư Nhu mất một tiếng hoàn thành xong bài tập, duỗi người thì thấy đối phương đang sửa sang lại thời khóa biểu, điểm bình quân là một trăm bốn mươi lăm, con số khá trực quan, cô đi vệ sinh rồi xốc lại tinh thần làm bài thi thử, ôn từ tiết tự học trưa cùng tối hôm qua, nên hiện tại thể xác lẫn tinh thần khá thoải mái.

Hà Thương dừng tay đang đánh bàn phím: “Trưa nay ra ngoài hay ở nhà nấu ăn?”

Dư Nhu nghĩ lại: “Đói bụng rồi, trưa ra ngoài ăn đi, thuận tiện mua một chút đồ về tối nấu ăn, anh thấy được không?”

“Được.”

Buổi chiều tổ chức lại kế hoạch thời gian, Dư Nhu có chút xoắn quýt, cũng giống như vấn đề trước đó, quá trình làm bài tập chiếm quá nhiều, có một số kiến thức bị lặp lại, cô đã lãng phí không ít thời gian, Hà Thương nghe xong quan điểm của đối phương, suy nghĩ một hồi, mới cho ra ý kiến: “Mỗi ngày em viết chuyện cần làm lên thời khóa biểu, xong thì cho anh coi thử.”

Dư Nhu viết lên giấy ăn lần lượt các việc, làm ra vẻ chuyên nghiệp, nào là học lại vật lý, ôn tập môn sinh, coi toán, bộ tiếng Anh, sửa đề, nhớ điểm cần lưu ý.

Hà Thương thấy như vậy: “Mỗi môn có năm mươi phút, em định chia thế nào?”

Dư Nhu nói: “Không cố định, đôi khi sẽ học từ vựng với đọc sách giáo khoa, nhưng văn cổ quá dài sẽ quên, rất khó thuộc, nên những cái dễ thì em tự học còn khó thì cứ ôn lại.”

Hà Thương: “Như vậy, mỗi ngày em học hai mươi từ, cùng lúc nhập giáo trình tiếng anh cao trung vào điện thoại, để đồng hóa trí nhớ, trước khi ngủ xem lại lần nữa. Ngày thứ hai cũng tiếp tục, những từ chưa nhớ cộng với từ mới vẫn hai mươi. Ngữ văn phải thuộc lòng, học một câu thì nhớ luôn cách viết như thế nào, đánh dấu chỗ không làm được, cứ cố gắng nhớ sẽ không viết ra được, tiết kiệm thời gian cho phần khác, kiến thức sinh học cũng cần động não không ít.”

Dư Nhu cầm bút ghi xuống: “Vậy vấn đề làm bài tập thì sao?”

Hà Thương nói: “Bỏ, giáo viên sắp xếp bài tập là cho cả lớp, không phải chỉ nhằm vào em. Bài tập nộp lên không cần làm hết, em chỉ cần làm những cái bản thân chưa thuần thục. Đương Nhiên, cái gì cũng phải có giá của nó, em sẽ quên đi những phần mà mình rất quen thuộc.”

Dư Nhu hiểu ra, lúc cô làm bài thì thích giải quyết những phần sở trường của mình nhất, mỗi lần đều như vậy, thì phải nộp bài, ngược lại chẳng có thời gian làm cái khác, nên không được rèn luyện.

Thi cử ngược lại với việc làm bài tập. Giải quyết những câu đơn giản trong đề rất dễ có điểm, bài tập thì thích hợp để người ôn tập kiến thức, được tự luyện những chỗ bản thân không thuần thục.

Có Hà Thương đề xuất ý kiến, Dư Nhu rất nhanh đã hoàn thành xong kế hoạch.

Trước khi bắt đầu học môn vật lý, cô tò mò hỏi đối phương: “Vậy trước đây anh cũng thế này phải không?”

Hà Thương nói: “Căn bản anh không có làm bài tập, chỉ chép bài bạn cùng bàn. Hiển nhiên em lại không có một người bạn ngồi cùng bàn giỏi.”

Dư Nhu: “…” Anh đây là đợi cơ hội để nói móc cô một chút phải không.

Đối phương thông minh như vậy, sao lại làm giáo viên, tương lai hẳn phải rất rộng mở.

Dư Nhu cho rằng đằng sau đó phải có một câu chuyện xưa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.