Dư Nhu mang giày vào lần nữa, nắm tay Hà Thương, đi song song tới bãi đậu xe dưới lòng đất, cô ngồi vào ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn sườn mặt người đàn ông, chăm chú tới mức độ khiến đối phương phải đặt câu hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, do thấy anh lớn lên đẹp trai.” Dư Nhu cười híp mắt. “Nhàm chán.” Hà Thương làm động tác nôn, khóe miệng lại hơi cong lên.
Lúc đậu xe, như nhớ tới gì, giữ người ngồi yên, cúi xuống hôn lên gò má cô hai cái, Dư Nhu nghi ngờ anh đang ghen, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc này lại có chút không giống, nên chỉ cởi dây đai an toàn mở cửa đi ra. Sờ mặt mình, ấu trĩ.
Lúc chuẩn bị mua vé xem phim, Hà Thương hỏi Dư Nhu: “Đói bụng chưa, có muốn ăn bắp không?”
Dư Nhu kéo tay anh: “Anh phụ trách vé, em đi mua đồ ăn nước uống, chờ ở đây.’
Khi mua bắp cùng hai ly nước ngọt trở lại, thì thấy có hai cô gái đang đứng xung quanh người đàn ông của mình, liên tục ra tín hiệu, anh nói với bọn họ: “Bạn gái của tôi không thích.”
Loại này là đáp án đạt tiêu chuẩn nhất. Cô rất hài lòng.
“Cầm này, đây là nước ngọt của anh.” Cánh tay cô đụng đụng cơ thể đối phương, để người nhận đồ.
Hai cô gái kia cười ngượng ngùng, vừa đi vừa phun tào: “Quả nhiên lớn lên đẹp trai đều có người yêu.”
Suất mười giờ tối, nhưng phòng vẫn còn trống chỗ. Hà Thương chọn hàng cuối cùng, ngồi không được bao lâu, thì bắt đầu chiếu. Phim điện ảnh nước ngoài, cần phải có phụ đề tiếng Trung để đọc, Dư Nhu coi một hồi, có chút buồn chán, cô cầm tay đối phương sờ đi sờ lại, khiến người cũng không thể tiếp tục tập trung coi được. Anh ôm cổ hôn lên môi cô, nụ hôn đúng chuẩn kiểu Pháp, mà bản thân học được ở Baidu.
Phim chiếu được phân nửa, hai người đã bỏ về, ra khỏi rạp thì đều nở nụ cười. “Đi dạo một chút.” Hà Thương đề nghị.
“Ừm.” Dư Nhu phụ họa.
Hai người thoải mái đi dạo không mục đích, Hà Thương cùng Dư Nhu mua những vật phẩm trang sức nhỏ dành cho nữ sinh, cô chọn mấy sợi dây thun màu đen, anh hỏi tại sao lại không lấy màu khác. Dư Nhu nói như vậy quá trẻ con, nhưng Hà Thương vẫn chọn thêm mấy cái màu hồng, cô chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý.
Con gái tuổi mới lớn thích giả thành người trưởng thành, ghét bỏ màu hồng nhạt. Phụ nữ trưởng thành thích màu hồng nhạt, nhưng lại không phù hợp.
Hà Thương lại nghĩ màu đó rất hợp với đối phương, nên khi đi ngang qua tiệm bán quần áo, anh còn muốn vào mua cho cô cái váy màu hồng nhạt, Dư Nhu phản đối quyết liệt, thiếu chút nữa đã cãi nhau. Cuối cùng mỗi người lùi một bước, cô chọn một cái đầm màu vàng nhạt bó eo.
Cửa hàng đóng cửa lúc mười một giờ, hai người lại đi dạo chợ đêm, mỗi người cầm một cây xiên thịt nướng, Dư Nhu kéo anh chen vào một hướng, điện thoại trong túi vang lên, Hà Thương thay cô cầm lấy đặt bên tai.
“Trời ơi, Tiểu Nhu Nhu, tôi thấy giáo viên Hà ở chợ đêm, đối phương nắm tay một cô gái, tôi nói mà, chắc chắn thầy ấy đã có bạn gái!”
Dư Nhu lúng túng liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người: “Cô còn ở chợ đêm?”
“Đúng vậy, tôi chuẩn bị lại coi thử bộ dáng cô gái đó như thế nào, nhưng đối phương đi nhanh quá, đuổi không kịp, tò mò muốn chết.”
“Tôi chuẩn bị tắm, có thời gian nói chuyện tiếp.” Dư Nhu tắt máy.
Kéo Hà Thương sang một sạp gần đó mua nón, chọn cái có thể che khuất hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn: “Chúng ta về đi.”
Đối phương không có ý kiến: “Mệt chưa, có muốn anh cõng không?” Dư Nhu từ chối: “Đâu có yếu đuối như vậy.”
Nhưng chạy không thoát định luật tự vả, bởi vì vành nón che khuất tầm nhìn, khiến cô không thấy rõ đường đi làm bản thân bị trẹo chân, đau đến muốn khóc, thử nhéo một cái cảm thấy không sao, mới yên tâm lại.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, bản thân cũng thuận theo nằm sấp lên ôm cổ đối phương, theo người đứng dậy, đường nhìn cũng cao hơn nhiều, Hà Thương bước đi vững vàng tạo cho cô một cảm giác rất an toàn: “Em nặng không? Chắc mệt lắm.”
Hà Thương mở miệng: “Nói không nặng, nói không phiền thì em lại không tin, cứ nhớ kỹ anh cam tâm tình nguyện cõng em là được.”
Dư Nhu cười như một đóa hoa chớm nở: “Anh thật sự chưa từng yêu đương?”
Hà Thương cười nói: “Chắc kiếp trước có quen, cho nên kiếp này mới làm bạn gái hài lòng.”