“Đẹp lắm, trông như nữ sinh trong phim điện ảnh Hongkong vậy.”
Nếu đổi lại là người khác suốt ngày “Anh ơi anh à”, Trần Triều đã không chịu nổi từ lâu rồi. Nhưng có lẽ anh nghe Miêu Gia Nhan gọi như vậy quen rồi, cũng không cảm thấy khó chịu gì cả. Ngày đầu Miêu Gia Nhan gọi như vậy em còn bé xíu, hẵng còn là một cậu bé non nớt. Lại thêm trên người em toát lên cảm giác tự nhiên, gọi như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy có vấn đề gì khác thường.
Miêu Gia Nhan không còn gọi mỗi từ “Anh” từ khi nào ấy hả?
Chuyện này phải kể đến Đinh Văn Thao.
Có một ngày nghỉ đông, Đinh Văn Thao rảnh quá, mang máy chơi game tới tìm Trần Triều. Trên phòng của Trần Triều không có tivi, cũng không chơi trò chơi được, cuối cùng cực chẳng đã Đinh Văn Thao lấy máy chơi điện tử trong túi ra.
Miêu Gia Nhan không biết trong phòng Trần Triều có khách, em bưng một chiếc âu sắt tới, lên tầng gọi Trần Triều.
“Anh à?”
Lúc đẩy cửa đi vào, Miêu Gia Nhan hơi sững sờ.
Ở trong phòng, Trần Triều đang dựa vào thành giường nghe điện thoại, co đầu gối dựa vào tường, Đinh Văn Thao nằm nghiêng ở đầu giường bên kia, cầm máy điện tử trong tay chơi xếp hình.
Miêu Gia Nhan mặc bộ đồ ngủ nhung màu trắng, chất áo dày, bên trên còn in hình chú voi con màu hồng nhạt, chân đi đôi dép bông bà Trần làm cho. Lần đầu tiên Trần Triều nhìn thấy cười nắc nẻ cả buổi, nói trông như áo bông quần bông ngày xưa, Miêu Gia Nhan cũng phì cười, bảo rằng, “Em thấy đáng yêu phết mà!”
Lúc này em đứng như trời trồng trước cửa phòng, trên tay vẫn còn đang cầm chiếc âu sắt.
Đinh Văn Thao nhìn về phía cửa, mắt không nhìn máy điện tử, nhưng tay vẫn còn bấm nút “tí tách”.
“Con không đi, con còn ở đây đón Tết.” Trần Triều nói với đầu dây bên kia, anh thấy Miêu Gia Nhan tới, hất cằm về phía em, ra hiệu em đi vào.
“Còn “Anh” nữa”, Đinh Văn Thao bắt chước giọng điệu ỏn ẻn, lại nhìn vào máy điện tử, “Đúng là buồn nôn”.
Miêu Gia Nhan rụt cằm lại, bước chân khẽ lui về phía sau một chút, muốn bỏ chạy.
Trần Triều “Hừ” một tiếng, đạp vào người Đinh Văn Thao, anh nhìn Miêu Gia Nhan, dùng ánh mắt ra hiệu em mau đi vào.
Miêu Gia Nhan cầm chiếc âu sắt trong tay, em đi tới đặt lên bàn.
“Không muốn nghĩ, con không muốn phiền phức.” Trần Triều liếc mắt nhìn về chiếc âu nhỏ, trong đó có sơn trà ngâm.
“Mẹ lo việc của mẹ đi, con thực sự không đi.” Trần Triều nói.
Miêu Gia Nhan vẫn đứng trân trân bên cạnh, Đinh Văn Thao chơi điện tử phát ra những tiếng “biu biu biu” nghe hết sức ồn ào.
Trần Triều nói thêm mấy câu nữa rồi cúp máy, anh hỏi Miêu Gia Nhan: “Cái gì vậy?”
“Đồ ngâm, tối qua em với bà làm,” Miêu Gia Nhan nhỏ giọng nói, “Em tách hạt chỗ này rồi.”
Trần Triều ngó người tới, cầm thìa nếm thử một quả, cho vào miệng chua chua ngòn ngọt, Trần Triều nói: “Ngon thật.”
“Cái gì vậy,” Đinh Văn Thao cũng ghé sát lại gần, “Em thử với.”
Miêu Gia Nhan chỉ có một chiếc thìa, lúc Đinh Văn Thao cầm lên Miêu Gia Nhan vô thức há miệng thốt lên thành tiếng “A!”.
Nhưng tiếc là không thể ngăn cản được nữa rồi, Đinh Văn Thao đã bỏ vào miệng rồi.
Miêu Gia Nhan nhìn Trần Triều, hai người nhìn nhau, Miêu Gia Nhan mím môi, quay đầu bỏ đi.
“Đúng là ngon thật, chua chua.” Đinh Văn Thao vô tư, còn vừa ăn vừa nhận xét.
Trần Triều cầm máy điện tử có trò xếp hình Đinh Văn Thao chơi được một nửa lên, chơi tiếp.
“Cho anh này,” Đinh Văn Thao còn định chia sẻ cùng Trần Triều, xúc một thìa mang tới, rất tự nhiên nói, “Anh ăn thêm đi.”
“Cậu ăn đi,” Trần Triều không nhận lấy, “Anh không thích ăn chua.”
“Ồ,” Đinh Văn Thao tin luôn, ung dung ăn tiếp, “Ngon hơn mua nhiều.”
“Thế cậu ăn đi.” Trần Triều nói.
Mấy phút sau Miêu Gia Nhan lại đi tới.
Trên tay còn cầm một chiếc bát con, trong đó lại có một cái thìa, em bưng tới đưa cho Trần Triều.
Trong bát cũng đựng sơn trà ngâm giống như lúc này, lần này Miêu Gia Nhan không đặt trên bàn nữa, em đưa vào tay cho Trần Triều.
Bấy giờ em đã ghi nhớ rõ những quy tắc lằng nhằng của anh Trần Triều rồi.
“Em ăn chưa?” Trần Triều hỏi.
“Chỗ em còn nhiều lắm,” Miêu Gia Nhan trả lời, “Em để dành.”
“Không phải anh không thích ăn chua hay sao?” Đinh Văn Thao ngu đột xuất còn hỏi câu này.
“Cho nên anh có phần riêng.” Trần Triều nói.
“Khác gì phần của em vậy?” Đinh Văn Thao nhìn chiếc bát trong tay Trần Triều, “Không phải lấy từ một cái lọ sao?”
Hôm nay tóc Miêu Gia Nhan được buộc lại, bộ đồ ngủ nhung dày, chân xỏ đôi dép bông, lại thêm hôm nay còn buộc tóc, khiến trông em ngoan ngoãn hơn bình thường, cũng giống con gái hơn bình thường.
Em ngồi xuống ghế nhìn Trần Triều ăn, đến khi sắp ăn xong Miêu Gia Nhan lại rút một tờ giấy ra đưa cho.
Đinh Văn Thao ngồi bên cạnh bật cười “Ái chà”.
“Cậu ăn mặc kiểu này trông rất giống cái kia,” Đinh Văn Thao nhìn Miêu Gia Nhan, cười nói, “Trông rất giống cô vợ nhỏ trong phim truyền hình.”
Thoạt đầu Miêu Gia Nhan còn nghiêm túc nghe lời anh ta nói, kết quả nói tới đây, Miêu Gia Nhan lại quay đầu đi chỗ khác.
“Kiểu đàn ông ra ngoài làm việc, buổi tối quay về trong nhà có cô vợ đảm mặc đồ bông bưng trà nước cho ấy?” Đinh Văn Thao cũng buồn cười trước trò đùa của mình, vẫn không dừng lại, “Anh Triều à anh nói có giống không?!”
“Giống cái quần,” Trần Triều không để ý tới cậu ta, “Ăn phần của cậu đi.”
“Anh…” Miêu Gia Nhan đang muốn nói thì nuốt ngược trở về, lúng túng gọi “Anh Triều”.
Đinh Văn Thao cũng gọi như vậy, nghe rất bình thường, không trở thành trò cười cho người ta giống như “Anh à”.
Trần Triều ngước mắt nhìn em, Miêu Gia Nhan nói, “Em về nhé.”
Trần Triều hỏi em: “Làm bài đến đâu rồi? Mang qua đây làm?”
Miêu Gia Nhan lắc đầu, cầm chiếc bát trống đi.
Không biết bởi vì Đinh Văn Thao bắt chước cách gọi, hay bởi vì nguyên nhân nào khác, tóm lại kể từ ngày hôm ấy, Miêu Gia Nhan không còn gọi Trần Triều là “Anh” nữa.
Từ tiếng gọi “Anh à” nũng nịu thân thiết, nay đã đổi thành “Anh Triều” hết sức bình thường.
Về điểm này Trần Triều không có cảm giác gì cả, dù sao cũng chỉ là một cách xưng hô, gọi thế nào cũng giống nhau.
Ngoài cách xưng hô này ra, Miêu Gia Nhan vẫn không khác gì trước đó. Em vẫn chạy tới nhà Trần Triều chơi, chỉ là trước khi đi sẽ kéo rèm cửa nhìn về phía cửa sổ phòng Trần Triều, xem Đinh Văn Thao có ở đó hay không, nếu Đinh Văn Thao ở đó thì em sẽ không sang nhà nữa.
Tết năm ấy hai vợ chồng Miêu Kiến không trở về, Miêu Gia Nhan bình an trải qua một mùa đông. Hai cô đưa em họ về, các em họ không nói chuyện với em, Miêu Gia Nhan cũng không để ý, dù sao em cũng không ở nhà, bình thường sẽ sang sân nhà bên cạnh chơi.
Mùa xuân năm ấy mái tóc Miêu Gia Nhan đã dài qua vai một đoạn, bà Miêu và em lên tiệm cắt tóc ở trên thị trấn một lần, bà Miêu uốn xoăn lọn nhỏ theo mốt, Miêu Gia Nhan cũng sửa lại kiểu tóc, mái tóc dài bóng mượt xõa xuống lưng, bà Miêu luôn miệng khen “Xinh quá”.
Sửa tóc xong quay về, Miêu Gia Nhan đứng ở cửa sổ phòng mình gọi “Trần Triều”, Trần Triều đang học từ mới không ngẩng đầu lên, cất cao giọng hỏi: “Sao vậy?”
Miêu Gia Nhan: “Anh thấy tóc em có đẹp không?”
Trần Triều bảo: “Không nhìn thấy, qua đây anh xem.”
Miêu Gia Nhan chạy lạch bạch sang nhà, mái tóc được cửa tiệm sáp mềm mượt thơm phức, dọc đường đi gió thổi tóc tung bay. Trên cổ tay em còn đeo chiếc chun bà mới mua cho trên thị trấn.
Trần Triều khen em: “Đẹp lắm, trông như nữ sinh trong phim điện ảnh Hongkong vậy.”
Miêu Gia Nhan nghe vậy thì mỉm cười, cái cằm nhọn khi cười lộ ra nọng cằm trông rất ngốc: “Không giống, em không xinh được như vậy.”
Trần Triều nói thật lòng: “Cười lên không giống thật, cười lên trông ngốc quá.”
Lúc Trần Triều mới tới, chiếc váy trắng của Miêu Gia Nhan vừa rộng lại vừa dài, bây giờ đã vừa người hơn rồi.
Chiếc váy không còn trắng ngần như ban đầu, nhưng vẫn rất sạch sẽ, nay đã trở thành chiếc váy trắng ngà mềm mại.
Không còn được trắng ngần cũng không ngả màu vàng ố, thời gian trôi qua dù nhanh hay chậm suy cho cùng vẫn để lại dấu hằn.
Năm ấy mưa lớn, rào rào suốt một tuần, nhà nhà trong thôn đều trở nên bận rộn, bất kể trong nhà trồng gì, trời mưa như vậy cũng không chịu được.
Nhà họ Miêu và Trần đều phải ra đồng trừ úng, hai nhà mặc áo đi ủng mưa, ngày ngày lội ra đồng. Đất nhà họ Miêu rất rộng, dù đã thuê người làm nhưng vẫn bận tối tăm mặt mũi, mấy hôm này Trần Triều đều phải qua giúp nhà họ Miêu. Lúc này anh không còn lóng ngóng như ban đầu nữa, bây giờ đã thông thạo rất nhiều việc đồng áng.
Ngày nào Miêu Gia Nhan cũng buộc tóc giấu trong mũ áo mưa, lúc tháo mũ xuống, trông như tiên đồng trông nhà của vị thần nào. Trần Triều nói em buộc tóc như vậy để lộ vầng trán rất tròn, Miêu Gia Nhan sờ trán mình, cười bảo: “Nhà em đều trán doa”.
Trần Triều suýt chút nữa ngã ngửa vì câu “Trán doa” quê mùa này, anh lui về phía sau một bước: “Nói chuyện tử tế đi.”
Miêu Gia Nhan vẫn còn cười, lúc cười cái mũ trượt xuống một chút, mưa nện từng hạt lên sống mũi em. Miêu Gia Nhan lấy mu bàn tay lau đi, hỏi Trần Triều: “Hai năm qua anh học được tiếng địa phương nào không?”
Trần Triều chết lặng nói: “Anh rảnh đâu mà học.”
Khai giảng mùa hè năm ấy, Trần Triều lên lớp chín rồi.
Thời gian tự học buổi tối cũng trở nên lâu hơn, mãi mà không tắt đèn. Thành tích của Miêu Gia Nhan vẫn đều đều như vậy, không tốt không xấu.
Việc kinh doanh của Trần Quảng Đạt dường như bắt đầu khởi sắc hơn, mỗi lần gọi điện thoại nghe giọng vui vẻ hơn nhiều.
Ông ở trong điện thoại nói với Trần Triều: “Con trai à con bỏ thi cấp ba đi.”
Trần Triều hỏi cha: “Bố không định để con làm trẻ bị bỏ rơi nữa à?”
Lớp 9 khai giảng sớm, nghỉ hè được tổng cộng hai tháng, không thể tránh được giai đoạn nóng nhất mùa hè.
Đã trải qua hai mùa hè nóng nực ở quê, mùa hè năm nay Trần Triều đối diện bình thản hơn nhiều. Anh bật hai cái quạt, mở rộng cửa sổ, thi thoảng lại xối nước lạnh, buổi tối không còn khó chịu như vậy nữa.
Chỉ là muỗi vẫn vo ve bên tai không ngớt, Trần Triều vẫn không thể hòa hợp với muỗi được.
Trần Triều cất cao giọng gọi: “Miêu Nhi!”
Miêu Gia Nhan mới tới tắm xong đi ra đang lau đầu, vẫn còn đội khăn lên đầu, vội vàng đáp lời: “Dạ!”
“Anh có muỗi!” Trần Triều hô.
Miêu Gia Nhan buộc khăn lên đầu: “Được rồi em tới ngay!”
Trần Triều lại hô: “Nó cắn anh!”
“Tới đây tới đây!” Miêu Gia Nhan tắt đèn đóng cửa lại, em cầm chai nước khoáng đi sang nhà bên cạnh.
Lúc đẩy cửa phòng Trần Triều, anh đang cởi trần làm bài, Miêu Gia Nhan nói: “Em tới rồi em tới rồi.”
Thực ra trước đó Trần Triều đã gọi mấy lần liền, Miêu Gia Nhan đang tắm không nghe thấy, Trần Triều không bắt được muỗi, đã phát phiền bởi tiếng muỗi vo ve từ lâu.