Trần Triều còn đang tức giận thấy rõ, Miêu Gia Nhan không dám tiến lên, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau anh, giữ khoảng cách không xa cũng không gần, từ từ đi về nhà.
Cổ chân vẫn còn âm ỉ đau, mỗi bước đi đều cảm thấy nhoi nhói.
Đinh Văn Thao thấy Trần Triều nổi giận như vậy thì không dám lại gần, hơn nữa cũng chột dạ, ban nãy cậu vừa gọi người ta là “thằng biến thái”, cậu ta cũng hơi sợ Trần Triều giận mình. Cậu ta không đánh lại Trần Triều, cũng không muốn đánh nhau.
Miêu Gia Nhan theo chân Trần Triều về nhà, Trần Triều đẩy cổng sân nhà mình, cửa đập vào tường, kêu “Sầm” một tiếng.
Ông Trần đang ngồi trên băng ghế nhỏ, thấy Trần Triều sa sầm mặt quay về liền hỏi: “Sao vậy? Đánh nhau với người ta à?”
Trần Triều nói “Không”.
Ông Trần thấy Miêu Gia Nhan đang đứng trước cửa, không dám đi vào, ông hỏi: “Miêu Nhi à, sao vậy con?”
Trần Triều đã đi vào nhà bỏ lên tầng rồi, Miêu Gia Nhan nói: “Không sao đâu ông Trần.”
“Hai đứa cãi nhau à?” Ông Trần nhỏ giọng hỏi Miêu Gia Nhan.
“Không ạ.” Miêu Gia Nhan lắc đầu, lại nhìn lên cửa sổ phòng Trần Triều.
Miêu Gia Nhan đã được lĩnh hội cái tính khí cáu kỉnh của Trần Triều ngay từ lần đầu tiên gặp mặt rồi. Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày hôm đó, Miêu Gia Nhan cũng thấy anh tức giận mấy lần rồi, bình thường mỗi lần Trần Triều đanh mặt lại, Miêu Gia Nhan không dám ho he câu nào.
Suốt mấy ngày sau đó, Trần Triều không nói câu nào với em, Miêu Gia Nhan lẽo đẽo theo sau anh như một cái túi trút giận, nhưng em lại không biết cách dỗ dành, chỉ lặng lẽ theo anh như một cái đuôi nhỏ.
Buổi trưa thứ bảy, bà Trần đang phơi quần áo ngoài sân, ông Trần ra trang trại hoa rồi.
Miêu Gia Nhan ở nhà bên từ tốn đi tới, trước khi vào quét mắt nhìn quanh một vòng, không thấy Trần Triều đâu.
“Đang ở trên tầng đấy, con lên chơi với nó đi.” Bà Trần mỉm cười nói với em.
Miêu Gia Nhan mỉm cười, em qua giúp bà Trần phơi quần áo rồi mới lên tầng.
Giá để giày đặt cạnh cầu thang xếp rất nhiều giày của Trần Triều, đủ kiểu giày đá bóng, giày vải được xếp kín trên giá, trên lưng ghế sofa ngoài phòng khách khoác mấy bộ đồ của Trần Triều, bộ này chồng lên bộ khác. Miêu Gia Nhan đi tới gấp gọn lại, sau đó mới nhẹ nhàng đi lên đẩy cửa phòng Trần Triều.
Trần Triều đang nhắm mắt nằm trên giường, một chân co lên, một chân duỗi thẳng, dáng vẻ rất tùy ý.
Miêu Gia Nhan đi tới, cố gắng bước nhẹ nhàng không phát ra tiếng động. Em tới bên cạnh giường nhìn Trần Triều, trông anh như đang ngủ.
Trần Triều không mở mắt ra, anh trở mình, đưa lưng về phía cửa.
Miêu Gia Nhan thử thăm dò cất tiếng gọi: “Anh à?”
Trần Triều không để ý tới em.
Miêu Gia Nhan từ từ cúi người xuống, nhoài người nhìn mặt Trần Triều, lại gọi một tiếng: “Anh à?”
Trần Triều không mở mắt ra, hất tay về phía sau, đẩy em ra.
Miêu Gia Nhan bị đẩy ra cũng không dám ghé sát lại gần nữa, em lại không biết tìm chuyện để nói, chỉ biết đứng ngây người bên cạnh giường.
Lúc này phòng rất lạnh, trên người Trần Triều chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay, anh không mặc áo len. Miêu Gia Nhan đứng một lúc lâu, không biết anh đã ngủ hay chưa, sợ anh ngủ bị lạnh, thế là em lấy chiếc chăn gấp để trên đầu Trần Triều xuống, mở ra rồi đắp lên người anh.
Trần Triều không đuổi em đi, một lúc sau Miêu Gia Nhan đứng mỏi rồi, em ngồi xuống bên mép giường Trần Triều.
Buổi tối hôm ấy Miêu Gia Nhan ở lại nhà Trần Triều ăn cơm, lúc ngồi vào bàn ăn, em muốn thử bắt chuyện với Trần Triều mấy lần, nhưng đều không nói nên được thành lời.
Ông bà Trần cũng nhìn ra được cháu trai mình đang giận, cười sang sảng như chuyện tiếu lâm. Miêu Gia Nhan không có kinh nghiệm dỗ dành, ông bà nội chưa từng giận em bao giờ, còn những khi bố mẹ giận em đều không dám xuất hiện trước mặt họ. Ngoài ra em không có bạn bè nào khác, có thể nói Miêu Gia Nhan lớn từng tuổi này nhưng chưa từng gặp tình huống như vậy.
Hơn nữa lại còn đụng phải Trần Triều siêu khó nhằn.
Tình hình nhất thời vô cùng hóc búa.
Đinh Văn Thao ở trường học cũng không dám bám lấy Trần Triều nữa, vẫn còn rất khó xử.
Mới đầu cậu ta tưởng Miêu Gia Nhan và Trần Triều có quan hệ họ hàng thân thích nên mới gọi “Anh”, sau đó về nhà nghe ngóng mới biết hai người họ là hàng xóm. Sau khi biết họ là hàng xóm cậu cũng nhẹ lòng hơn nhiều, hàng xóm có là gì chứ, cậu với Trần Triều còn là quan hệ thân thích nhiều đời cơ mà.
“Anh Triều này, anh giận em vì thằng… thằng bé kia à?” Đinh Văn Thao suýt chút nữa buột miệng nói ra, may mà vẫn kịp thời thu lời về.
Trần Triều giận cậu ta làm gì chứ, chỉ là quan niệm bất đồng mà thôi, cùng lắm thì không có tiếng nói chung, không đáng để tức giận.
“Ban đầu em cũng không biết hai người quen nhau, lại nói em cũng chưa từng bắt nạt nó.” Đinh Văn Thao cũng rất oan ức, “Em còn chưa từng nói chuyện với nó nữa, cũng chưa dọa nó bao giờ.”
Tuy rằng đúng là Đinh Văn Thao rất thích đánh nhau, nhưng so với mấy “đại ca học đường” vẫn còn biết điểm dừng. Cậu ta không bắt nạt học sinh ngoan, cùng lắm cũng chỉ huênh hoang với đồng loại, chứ không có chuyện tấn công kẻ ngoại đạo.
Trần Triều không có lý lẽ gì để bắt cậu ta đối xử với Miêu Gia Nhan bình thường giống như mình, cũng không thể ép uổng người khác làm vậy.
“Nếu chưa từng nói chuyện, nó cũng chưa từng động vào cậu,” Trần Triều kéo khóa cặp sách vào, “Sau này đừng gọi như vậy nữa.”
“Anh không thích nghe thì em không gọi nữa,” Đinh Văn Thao cười nói, “Mọi người gọi như vậy nên em mới gọi theo.”
Còn mười phút nữa mới chuông reo hết tiết, cô giáo không ở đây, phòng học ầm như cái chợ vỡ, Trần Triều đã thu dọn đồ đạc xong xuôi chuẩn bị ra về, Đinh Văn Thao thấy anh muốn về cũng đứng lên theo.
Trần Triều nói: “Anh lên tầng một chuyến, cậu có đi cùng không?”
“Làm gì vậy?” Đinh Văn Thao túm lấy cặp sách đi theo anh, “Đi đi đi!”
Tầng ba là tầng của khối bảy, năm ngoái họ cũng học ở tầng ba, năm nay mới được chuyển xuống tầng hai. Đinh Văn Thao không hiểu gì theo chân Trần Triều lên tầng, đứng trước cửa phòng học lớp 7A3, ngó vào trong phòng nhìn. Miêu Gia Nhan nhỏ con, ngồi ở hàng ghế trên cùng sát tường.
Phòng học không có giáo viên trông chừng đều loạn như ong vỡ tổ, học sinh chỉ đợi chuông reo hết tiết. Miêu Gia Nhan đã đeo cặp sách sẵn sàng, thấy có người đứng trước cửa phòng học liền vô thức ngẩng đầu trông ra.
Thấy Trần Triều em giật bắn mình, vô thức ngồi thẳng người dậy.
Đã mấy ngày rồi Trần Triều không nói chuyện với em, Miêu Gia Nhan trông thấy anh đứng ở đây thì hết sức ngạc nhiên.
Trần Triều lạnh lùng vẫy tay về phía em.
Miêu Gia Nhan không nhúc nhích, các bạn học trong lớp đều đang ngồi trong phòng học, có thể thấy Miêu Gia Nhan rất lúng túng.
Đinh Văn Thao đứng bên cạnh Trần Triều ló đầu ra, bạn học ngồi ở hàng ghế trên cùng trông thấy, dáo dác nhìn về phía mấy bạn học cá biệt trong lớp, không biết đàn anh tới tìm ai để đánh nhau.
Trần Triều nhìn chòng chọc Miêu Gia Nhan, một vài bạn học trong lớp thuận theo đường nhìn của anh đưa mắt nhìn sang.
Miêu Gia Nhan dõi mắt nhìn Trần Triều, ánh mắt em mỗi khi nhìn người ta lúc nào cũng có vẻ đáng thương. Trần Triều mặc kệ em đáng thương thế nào, anh nhìn Miêu Gia Nhan ra dấu “Ba”.
Miêu Gia Nhan còn chưa hiểu rõ, Trần Triều lấy tay ra dấu “Hai”.
Không đợi Trần Triều đếm đến “một”, Miêu Gia Nhan không để tâm gì khác, đứng phắt dậy.
Miêu Gia Nhan chạy ra, Trần Triều khoác tay lên vai kéo em ra cửa sổ, Miêu Gia Nhan luống cuống nhìn Trần Triều, Trần Triều không nói chuyện với em, chỉ bảo em đứng ở đó.
Chuông tan học vang lên, các em học sinh lũ lượt ùa ra khỏi phòng học, trông thấy Trần Triều và Đinh Văn Thao đang dựa vào cửa sổ, Trần Triều đặt tay trên đầu Miêu Gia Nhan, vuốt tóc em.
“Sau này anh gọi thì tác phong nhanh nhẹn lên một chút,” Trần Triều buông mắt nhìn Miêu Gia Nhan, “Đừng chậm chạp như đứa ngốc vậy.”
Miêu Gia Nhan rất dè dặt, đứng nghiêm tại chỗ. Các học sinh đi ngang qua hành lang trông thấy họ, có người nhìn thấy Đinh Văn Thao thì chủ động tới chào hỏi.
Trần Triều đẩy lưng Miêu Gia Nhan, dẫn theo em xuống tầng.
“Không biết nói à?” Trần Triều chau mày, hỏi em.
Miêu Gia Nhan bị Trần Triều ngó lơ nhiều ngày như vậy, lần này Trần Triều nói gì em cũng không dám cãi lại, chỉ vội nói: “Biết ạ.”
“Biết mà không nói?” Vẻ mặt Trần Triều hết sức hung dữ, anh vẫn luôn gác tay lên cặp sách của Miêu Gia Nhan.
Miêu Gia Nhan căng thẳng không biết nói gì, lại sợ Trần Triều tức giận, chỉ biết đưa mắt nhìn theo anh.
Ngày hôm đó Trần Triều không cho Miêu Gia Nhan ngồi xe đưa đón, anh dẫn theo em đi về nhà. Dọc đường về Đinh Văn Thao vẫn lải nhải không dứt như mọi khi, Miêu Gia Nhan thì bị Trần Triều túm lấy cặp sách, muốn đi cũng không đi được.
Tóc cũng tích điện, bàn tay Trần Triều bị mái tóc rối bời của Miêu Gia Nhan phủ kín, thi thoảng thấy ngứa lại cọ mu bàn tay lên cặp sách của Miêu Gia Nhan.
Dọc đường về có mấy bạn học sinh đi ngang qua nhìn về phía họ, Miêu Gia Nhan bị Trần Triều giữ trong tay, Trần Triều và Đinh Văn Thao đều cao lớn, chân dài, Miêu Gia Nhan không theo kịp, Trần Triều thi thoảng lại kéo cặp sách em đi về phía trước.
Cánh đồng bông bên đường đã được thu hoạch hết, lúc này đồng ruộng trống trải, chỉ có một lớp tuyết mỏng như có như không.
Trần Triều kéo em về đến trước cửa nhà mới buông tay, tự mình vào cổng.
Miêu Gia Nhan bị bỏ lại trước cửa, em nhìn Trần Triều, cảm thấy dường như anh không còn giận như trước nữa, nhưng vẫn không dám chắc.
Thế là em không dám quay về cất cặp sách, theo Trần Triều đi vào cổng, bà Trần gọi em: “Tiểu Miêu Nhi.”
“Dạ.” Miêu Gia Nhan đáp lời bà.
“Buổi tối ăn cơm ở đây đi, bà làm sườn xào chua ngọt.” Bà Trần nói.
“Vâng thưa bà.” Miêu Gia Nhan cười bảo, “Con ngửi thấy mùi thơm rồi.”
Bà Trần đưa cho em một đĩa hoa quả, để em bưng lên tầng ăn cùng với Trần Triều.
Miêu Gia Nhan cầm đĩa hoa quả đi lên tầng, Trần Triều vẫn không để ý tới em như trước.
“Anh à.” Miêu Gia Nhan nhỏ giọng gọi anh, “Ăn hoa quả đi.”
Trần Triều mới thay đồ xong, quay đầu liếc mắt nhìn em, hỏi: “Sao lại lên đây?”
Miêu Gia Nhan cũng không thể nói em lên xem anh còn giận hay không, nghĩ một chút rồi nói: “Em tới tìm anh làm bài tập.”
Trần Triều hất cằm về chiếc ghế bên cạnh: “Làm đi.”
Miêu Gia Nhan vội vàng đặt cặp sách xuống, sau đó cởi áo khoác ngồi xuống ghế.
Trần Triều đứng bên cạnh, lấy một quả quýt lên bóc vỏ, vì chưa rửa tay nên không bóc từng cánh, bóc một nửa rồi bỏ vào trong miệng.
“Lần sau anh gọi em còn chạy nữa không.” Trần Triều nói.
Miêu Gia Nhan vội vàng lắc đầu, ánh mắt nhìn Trần Triều như một chú cún con.
“Anh bảo đếm đến ba em đứng lại, em làm như không nghe thấy, có đúng không?” Trần Triều vừa ăn quýt vừa nói.
Anh thù rõ là dai, Miêu Gia Nhan lại không đủ nhanh trí, lúc này Trần Triều muốn nghe mấy lời ngoan ngoãn, nhưng không biết Miêu Gia Nhan nghĩ gì trong đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng anh có đếm đâu…”
Trần Triều không ngờ em còn dám cãi như vậy, đang ăn thì dừng lại, bởi ăn quýt mà gò má hơi phồng lên, chau mày hỏi: “Sao hả, còn muốn anh đếm đến một? Đang luyện đếm số với anh à?”
Miêu Gia Nhan không dám nói gì, nhỏ giọng đáp, “Không ạ.”
Trần Triều ăn hết quýt, muốn đi rửa tay, lúc đi ngang qua Miêu Gia Nhan thuận tay dúi đầu em xuống bàn.
Mặt Miêu Gia Nhan bị đè xuống vở bài tập, mũi bị đè bẹp, cất tiếng cầu xin: “Anh à em sai rồi.”
Đến khi Trần Triều nhấc tay lên còn thuận tay vò đầu Miêu Gia Nhan rối tung lên, anh nói: “Giả vờ không biết anh, cũng giỏi thật.”
Nói rồi Trần Triều đi rửa tay, Miêu Gia Nhan vẫn còn dán mặt vào vở bài tập, em nằm bò ra bàn một lúc, chớp chớp mắt.
Em đang ở trong căn phòng của Trần Triều, ngồi vào bàn học của Trần Triều, ở trong không gian choán đầy hơi thở của anh, đập vào mắt là đồ đạc anh dùng hằng ngày.