Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 511: Châm ngòi chia rẽ




Hôm nay Kim Phi gọi điện thoại, hắn cảm thấy từ giọng nói của Kim Phi lộ ra một sự quyến rũ. Căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, Kim Phi đã động dục rồi.

Lúc ra cửa, Tần Tử Hoa còn không quên xức nước hoa vào đũng quần nữa.

Đoạn đường đi dài bốn mươi phút, mà hắn chỉ đi có hai mươi phút thôi, đương nhiên, trên đường đi hắn đã vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ rồi, và bị chụp ảnh lại ghi giấy phạt. Nếu tính sơ qua thôi thì cái đó đã là một số tiền phạt không nhỏ rồi. Đương nhiên, đối với Tần Tử Hoa mà nói, số tiền ấy căn bản không tính là gì.

Chỉ là, Tần Tử Hoa nằm mơ cũng không ngờ rằng, khi hắn vào văn phòng của Kim Phi, hắn liền nhìn thấy một người mà hắn trăm phương ngàn kế tránh né - Phương Hạo Vân!!!

Tần Tử Hoa biết rằng mình đã đến nhầm chổ, ngay trong khi hắn định rút chân đi ra, thì Phương Hạo Vân đã lên tiếng : "Tần thiếu gia, nếu đã đến rồi, không bằng vào ngồi tâm sự..."

"Xin lỗi, tôi đi lộn chổ..."

Đấu với Phương Hạo Vân lâu như vậy, Tần Tử Hoa ít nhiều gì cũng biết thế lực của Phương Hạo Vân, sát thần này không dễ chọc vào, ba mươi sáu kế, vọt là tốt nhất.

"Tần thiếu gia!"

Người nói lần này là Kim phi, cô lắc lắc thân hình như rắn nước của mình đi ra từ phía sau Phương Hạo Vân, khóe miệng lộ ra một nụ cười quyến rũ : "Sao thế, không phải anh đến gặp mặt sao... tại sao vừa vào cửa lại muốn rời đi..." Nói xong, Kim Phi liền tựa vào ngực của Phương Hạo Vân, giống như một con chim nhỏ nép mình.

Trong mắt Tần Tử Hoa như muốn phun ra lửa, đã sớm nghe nói Kim Phi có quan hệ với Phương Hạo Vân, chỉ là không ngờ rằng tin đồn đều là sự thật.

Tần Tử Hoa không tưởng tượng được, chồng của Kim Phi là mặt sẹo bị Phương Hạo Vân giết chết, mối thù lớn như vậy, cô ta không báo thì thôi, lại còn duy trì quan hệ với Phương Hạo Vân nữa. Thật sự đúng là khó tưởng tượng, có thể thấy được con đàn bà này đúng là dâm đãng...

Chỉ tiếc là, người ta đang nằm trong lòng ngực của người đàn ông khác.

"Kim tổng, cô hẹn tôi đến bàn chuyện làm ăn... nhưng bây giờ cô tính thế nào?" Tần Tử Hoa rất sợ Phương Hạo Vân, tuy rằng nói chuyện với Kim Phi, nhưng vẫn không dám vào cửa.

"Nói thật cho anh biết, thật ra là Phương thiếu gia muốn bàn giao dịch với anh..." Kim Phi thản nhiên cười, vẫy tay quyến rũ Tần Tử Hoa :"Anh vào đi..."

"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu...*" Tần Tử Hoa đã hiểu được, mình đang bị đùa... thật sự tiếc đó đống nước hoa phun dưới đũng quần kia.

* : Nói không hợp thì không thể hợp mưu.

"Khoan đã!"

Phương Hạo Vân lên tiếng gọi Tần Tử Hoa lại, cười lạnh nói : "Nếu anh rời khỏi đây, khẳng định sẽ hối hận.. thằng em trai khốn nạn của anh có chổ dựa là gia tộc Morgan, nếu hắn muốn làm gia chủ của Tần gia, thì anh căn bản là không có một nửa cơ hội...."

"Đây là chuyện của Tần gia, không liên quan đến anh.." Tần Tử Hoa xoay người lại, bình tĩnh nói : "Tôi biết ý của anh... nhưng anh tính sai rồi, tuy rằng hai anh em chúng tôi không thân với nhau, nhưng chưa đến nổi làm ra chuyện cốt nhục tương tàn**. Phương Hạo Vân, tôi khuyên anh không nên có chủ ý châm ngồi chia rẽ đi..."

** = Người thân mà chém giết lẫn nhau, đại khái là thế.

"Haha..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười khinh thường : "Cực kỳ ngu xuẩn... Tần Tử Hoa, anh tin vào những lời nói của anh sao? Tần Tử Kiếm từ nhỏ đã lớn lên tại nước ngoài, có một nửa dòng máu nước ngoài, người như hắn luôn có tâm địa độc ác. Tương lai, khi hắn nắm được Tần gia trong tay, có lẽ anh sẽ đột quỵ giữa đường cũng nên.. được rồi, anh đi đi ..."

Lời này vừa nói ra, làm Tần Tử Hoa khẽ cau mày, dường như hơi chấn động. Dừng lại một chút, hắn cười lại nói : "Phương Hạo Vân, nếu Tần Tử Kiếm là con rể của gia tộc Morgan, hắn đương nhiên sẽ không để ý đến sản nghiệp của Tần gia rồi... hơn nữa, dù sao tôi cũng là con cả của Tần gia, hơn nữa còn là người Trung Quốc, tôi nghĩ tương lai tôi thừa kế sản nghiệp của gia tộc hẳn là không có vấn đề..."

"tội nghiệp... Tần Tử Hoa sống đến tuổi này rồi mà vẫn còn ngây thơ, đúng là tội nghiệp..." Phương Hạo Vân châm chọc : "Chẳng lẽ anh không biế vấn đề bây giờ đang nằm ở đâu sao? Anh là con trai cả, là người Trung Quốc thuần chủng, còn Tần Tử Kiếm là tên tạp chủng... cho nên anh mới gặp nguy hiểm..."

"Có ý gì?" Tần Tử Hoa ngây người.

"Đồ ngu!"

Kim Phi nói tiếp câu chuyện : "Sau ngay cả vấn đề này mà anh cũng không rõ ràng, ngay cả anh cũng đã nói Tần Tử Kiếm là tên tạp chủng, vậy trong lòng hắn sẽ không dễ chịu... dựa theo hiểu biết của tôi về Tần Tử Kiếm, người giống như hắn, tuyệt đối sẽ không để cho anh sống khá giả, hắn nhất định sẽ dẫm nát đứa con trai cả của Tần gia dưới chân. Sau này anh phơi xác ngoài đầu đường là chuyện nhỏ, tôi sợ rằng anh có thể bị Tần Tử Kiếm làm cho sống không bằng chết..."

Nghe Kim Phi nói như vậy, sắc mặt của Tần Tử Hoa liền thay đổi, cẩn thận suy nghĩ, có lẽ đúng là vậy thật... có một số việc, hắn phát hiện ra rằng, Tần Tử Kiếm tuy rằng không nói gì bên ngoài cả, nhưng mà có mấy lần, hắn nhìn thấy sự thù hận trong ánh mắt của Tần Tử Kiếm, trước đó thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghe Kim Phi nói như vậy, hắn lập tức hiểu được ý nghĩa của ánh mắt kia.

"Hừ, hù dọa người khác!"

Tần Tử Hoa trên cơ bản đã hiểu được dụng ý của Phương Hạo Vân và Kim Phi. Bọn họ muốn mượn cơ hội này để hợp tác với mình, đối phó với Tần Tử Kiếm.

Kẻ thù của kẻ thù là bạn bè, Tần Tử Hoa cũng hơi động tâm, nhưng mà vì không muốn mình bị động quá, hắn không muốn dễ dàng đồng ý với Phương Hạo Vân.

"Một khi đã như vậy, thì anh về đi..." Phương Hạo Vân cười lạnh, đưa tay ôm lấy Kim Phi, thuận thế ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt hắn trông khá là hèn mọn.

Tần Tử Hoa xoay người đi, không nói gì cả, cất bước rời đi.

"Kêu đi, kêu tao đi..." Tần Tử Hoa vừa đi, trong lòng yên lặng hy vọng, hy vọng Phương Hạo Vân có thể gọi hắn lại.

Đáng tiếc, khi hắn đi được mấy chục bước, cũng không nghe thấy tiếng kêu của Phương Hạo Vân.

Trên thực tế, Phương Hạo Vân cũng biết tâm tư của Tần Tử Hoa, cho nên hắn mới không kêu. Hắn tin rằng, những lời ban nãy, đối với Tần Tử Hoa, nhất định là gây xúc động rất lớn. Giờ phút này, hắn dĩ nhiên đã động lòng rồi, chẳng qua hắn cố ý làm cao giá, muốn tranh thủ quyền chủ động mà thôi.

Biết được tâm tư của Tần Tử Hoa, Phương Hạo Vân cũng đã dự liệu trước, dùng phương pháp ngược lại, cố ý tạo ra vẻ lạnh nhạt với Tần Tử Hoa, Cho dù hôm nay hắn ta mặc kệ tất cả mà rời đi, thì trong thời gian này, Phương Hạo Vân biết rằng Tần Tử Hoa khẳng định sẽ chủ động tìm đến, đến lúc đó, quyền chủ động sẽ hoàn toàn nằm trong tay mình.

Tần Tử Hoa đi đến thang máy, trong lòng do dự, muốn trở về cẩn thận trao đổi một phen, nhưng mà vẫn còn cái mặt để đó, cho nên, cuối cùng hắn mới rời đi.

Kim Phi tựa đầu vào người của Phương Hạo Vân, nhẹ nhàng hỏi : "Phương thiếu gia, anh nghĩ Tần Tử Hoa có trở lại không?

"Đương nhiên là có... không có ba ngày, hắn khẳng định sẽ chủ động liên hệ tôi..." Phương Hạo Vân đẩy cô ra, nói : "Tần Tử Hoa nhất định sẽ liên hệ với cô trước, đến lúc đó nên nói thế nào, tin rằng cô cũng hiểu, đúng không?"

"Phương thiếu gia yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng" Kim Phi đưa thân đến, hỏi : "Tập đoàn Đằng Phi sắp thành lập rồi, Phương thiếu gia tính thu xếp cho anh tôi thế nào..."

"Phó tổng!"

Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Kim Gia dù sao cũng là người của Tần gia, ông ta cần phải được khảo sát một thời gian... cho nên, bây giờ tôi chỉ có thể cho ông ta làm phó tổng" Về chuyện công ty Đằng Phi, Phương Hạo Vân đã lên kế hoạch từ sớm rồi, bản thân sẽ làm tổng giám đốc, Bạch Quý là giám đốc, Kim Gia và Vương Thế Phi sẽ là hai phó tổng. Về Kim Phi, đã có anh của cô ta rồi, đương nhiên là không thể giữ chức gì rồi, hơn nữa, cô ta đang là chủ tịch tập đoàn Hồng Tinh, chuyện làm ăn đã bận muốn chết rồi, chuyện hắc đạo phỏng chừng là không thể giúp gì nhiều.

"Cảm ơn!"

Phương Hạo Vân thu xếp như vậy, Kim Phi đã sớm nghĩ đến rồi, Phương Hạo Vân là một người cẩn thận, đương nhiên là có giữ lại cho mình, có điều ai làm giám đốc cô cũng không nghĩ nhiều.

Trên thực tế, Kim Phi không biết Bạch Quý là ai cả.

"Không còn sớm nữa, tôi đi trước, lát nữa có rãnh tôi sẽ đến tìm cô..." Sau khi đã phát tiết xong, chuyện chính cũng đã xong, Phương Hạo Vân vỗ mông chạy lấy người.

Kim Phi khá là u oán, cô hy vọng là Phương Hạo Vân tối nay sẽ ở lại, ngủ với cô một đêm, làm cô cả đêm nay, để giải quyết sự cô đơn về thể xác của cô.

Nam nữ "yêu" nhau giống như là thuốc phiện vậy, một khi đã dính vào thì khó mà dứt ra.

Nhất là sau khi bị một người mạnh mẽ như Phương Hạo Vân chiếm lấy, cái cảm giác ấy không giống bình thường. Mỗi khi xong việc, đều làm cho Kim Phi không thể bình tĩnh, trong lòng chỉ muốn mỗi ngày đều được nằm dưới háng của người đàn ông đó.

"Phương thiếu gia, nhớ đến thường xuyên nha..." Khi sắp rời khỏi cửa, Kim Phi nghiêm túc dặn một câu.

Phương Hạo Vân cười hắc hắc, đưa tay lên vỗ mông của Kim Phi : "Yên tâm đi, tôi sẽ đến... đúng rồi, gần đây cô lại nở nang rồi... chổ này lại vểnh lên rồi..."

Nhìn bóng dáng của Phương Hạo Vân, trong lòng Kim Phi có đầy mùi vị. Trong lòng cô chỉ có hận với Phương Hạo Vân, nhưng cô chỉ là một người đàn bà, làm sao mà có thể đối phó với một người như Phương Hạo Vân? Cho nên, cô lựa chọn cách báo thù uyển chuyển, chỉ là theo tình huống hiện nay, dường như không có hiệu quả...

Theo kế hoạch ban đầu của cô là có thể mê hoặc Phương Hạo Vân, làm cho hắn say đắm cơ thể của mình, nhưng tình huống bây giờ thì ngược lại, không đợi Phương Hạo Vân say mê thân thể của cô, thì thân thể của cô đã say mê Phương Hạo Vân rồi. Dục vọng của Kim Phi rất mạnh, cơ hồ như đã đến nỗi mỗi ngày đều muốn, có mấy lần, cô thậm chí là muốn đi tìm người đàn ông khác, chỉ là sau khi có ý tưởng này, cơ thể liền xuất hiện sự phản đối rõ ràng. Vì thế, Kim Phi đành bỏ cuộc...

Đương nhiên, ý chí của Kim Phi không hề lơi lỏng, không để rơi vào tay giặc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cô vẫn luôn nhớ rõ mục đích của mình.

Khi Phương Hạo Vân rời Hoa Hải đến Luân Đôn, dì Bạch đã từng nói, tìm một giúp đỡ không tồi cho hắn. Chuyện đó trong lòng Phương Hạo Vân vẫn nhớ rõ, bây giờ đã trở về được mấy ngày rồi, mọi việc cũng đã thu xếp xong, chỉ chờ đến ngày hoàng đạo là chính thức khánh thành công ty bảo an Đằng Phi.

Tất cả những chuyện chuẩn bị đều đã có người đi làm, Phương Hạo Vân quyết định đi tìm dì Bạch, hỏi về cái gọi là giúp đỡ không tồi kia.

Phải biết rằng, người giống dì Bạch đều có ánh mắt rất cao, không dễ dàng khen người khác, nếu có thể lọt vào trong mắt của dì thì khẳng định không phải là người bình thường.

Khi Phương Hạo Vân đi đến, dì Bạch dường như đã đoán được ý đồ của hắn, vội vàng đem tư liệu của người kia giao cho Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cầm lấy tư liệu xem xét, người này tên là Bạch An Viễn, có điều là không có quan hệ với bộ tộc thủ hộ. Người này từng làm việc tại Wall Street, khi hai mươi lăm tuổi, giá trị con người đã hơn trăm triệu, từng được giới tài chính xưng là con trai của Waltz.

Theo nội dung trong tư liệu, ba năm trước, một cuộc đầu tư có kỳ hạn qua tay ông ta, chỉ trong vòng một tuần, đã mang hai mươi triệu đến cho Wall Street.

Hơn nữa, ông ta còn có nhiều thành công trong thị trường chứng khoán và đầu tư, thậm chí là còn được xưng là cổ thần. Nghe nói khi đó, cổ thần Warren Buffett thậm chí là còn tự mình tiếp đãi ông ta, đưa ra nhiều đề tài tham khảo với ông ta.

Chỉ tiếc là, kẻ trí thì thường nghĩ nhiều, cái đêm hôm trước khi xảy ra cơn bão kinh tế toàn cầu, ông ta đã tiến hành hợp tác với ngân hàng Lehman, cuối cùng đã đẩy hết vốn vào.

Lúc đó, với thủ đoạn của Bạch An Viễn, cho dù là thất bại, cũng có thể quật khởi được, nhớ ngày đó, ông ta một mình đi đến Wall Street, đã xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Nhưng mà, ông ta tuyệt đối không ngờ, Wall Street bây giờ không còn là Wall Street khi đó, mấy lần bôn ba, Bạch An Viễn không được gì cả. Những người từng ca ngợi ông là thiên tài bây giờ đều tránh mặt ông ta, cho dù là bạn bè năm đó, cũng không còn ai để ông ta tin tưởng.

Sau khi cổ gắng nửa năm, Bạch An Viễn liền cảm thấy lòng người dễ thay đổi, sự thật người thua là giặc. Cuối cùng, ông ta bất đắc dĩ từ bỏ.

Từ Wall Street trở về Trung Quố, Bạch An Viễn đã hoàn toàn hết hy vọng rồi, rốt cục đã trở nên lôi thôi lếch thếch, lấy rượu mà sống. Cho đến gần đây ông ta mới chậm rãi kiêng rượu, trở về cuộc sống của người bình thường.

Đương nhiên, cái gọi là cuộc sống của người bình thường, thì cũng chính là người thường.

Bây giờ trên người ông ta, căn bản là không nhìn ra phong thái của thiên tài tài chính năm xưa.

Sau khi xem tư liệu xong, Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Dì, dì cảm thấy thiên tài tài chính năm xưa này có thể dùng được sao? Ý chí của ông ta dường như đã trầm luân rồi..."

"Haha..."

Dì Bạch cười thản nhiên, bảo Phương Hạo Vân ngồi xuống, giải thích : "Dì đã chú ý đến người này hơn nửa năm rồi... với những câu chuyện về cuộc đời ông ta, dì cảm thấy rằng người này đúng là một thiên tài kinh doanh. Chỉ là ý chí của người này quá yếu ớt... nếu không, ông ta cũng không trở thành như vậy. Có điều, bây giờ ông ta có thể kiêng rượu, cũng có thể chứng minh rằng ông ta đã thức tỉnh... nói cách khác, ông ta đã gặp chuyện tại Wall Street, khiến cho ông ta trưởng thành... Hạo Vân, tập đoàn Đằng Phi của con cần một nhân tài như Bạch An Viễn, nắm chắc toàn cục cho con..."

Phương Hạo Vân gật đầu hỏi : "Người đang ở đâu?"

"Sau chín giờ tốt, con đến cầu Hoàng Giang, nhất định có thể gặp..." Dì Bạch cười nói.

"Sao vậy, ông ta không phải là muốn nhảy cầu chứ?" Phương Hạo Vân hỏi.

"Cái đó thì không phải... dì phỏng chừng là ông ta đã nghĩ lại... Thất bại của Bạch An Viễn là chổ làm người, chứ không phải làm việc..." Dì Bạch nói : "Dì đã cẩn thận phân tích Bạch An Viễn rồi, ông ta làm việc rất là thành công, chỉ là làm người rất thất bại, cho nên mới dễ tin ngân hàng Lehman... Dì nghĩ, ông ta cũng ý thức được vấn đề này, đang tích cực suy nghĩ lại..."

" Bạch An Viễn bây giờ cần một sân khấu, mà sân khấu này, cần con đi cho ông ta, Hạo Vân, con hiểu không?" Dì Bạch nói.

"Dạ, con biết!" Phương Hạo Vân thản nhiên gật đầu.

"Hạo Vân, Hà Thanh kia con chuẩn bị đối phó thế nào..." Dừng lại một chút, Dì Bạch chủ động nhắc đến SeeDs của Lã Thiên Hành : "SeeDs của Lã Thiên Hành quá sâu, cho đến bây giờ dì vẫn chưa phát hiện ra cái gì... Hạo Vân, dì cảm thấy rằng Hà Thanh xuất hiện, hẳn là vì SeeDs ẩn giấu trong bóng tối. Con nhớ kỹ, đừng dây dưa với Hà Thanh, và đừng lãng phí tinh lực lên cơ thể của cô ta"

Trước đó Phương Hạo Vân luôn suy nghĩ mãi, tại sao Lã Thiên Hành lại phái một cô gái tâm cao khí ngạo, vú to nhưng óc lại nhỏ như Hà Thanh đến đây, bây giờ nghe dì Bạch nói như vậy, lập tức hiểu được ý nghĩa trong đó.

"Con hiểu rồi!" Phương Hạo Vân gật đầu nghiêm túc.

"Hạo Vân, dì biết con bận rộn nhiều việc, không giữ con lại, con đi đi ..." Dì Bạch đứng dậy tiễn khách.

Phương Hạo Vân thật ra muốn ngồi lâu với dì Bạch, bởi vì mỗi lần ngồi trước mặt dì Bạch, hắn đều cảm thấy rất nhẹ nhàng, thoải mái, trong lòng không hề có ràng buộc và kiêng kỵ.

Có lẽ là do dì Bạch biết tất cả bí mật trên người hắn.

Lúc đi ra ngoài cửa, Phương Hạo Vân quay đầu lại cười nói : "Người của dì thật thơm..."

"Thật sao?"

Dì Bạch thản nhiên cười, trên mặt không lộ vẻ gì, ngược lại còn để sát người hơn, cười : "Vậy con lại gần ngửi đi..."

Phương Hạo Vân cười hăc hắc, đưa đầu qua ngửi, ai ngờ dì Bạch thừa dịp này đưa tay lên cốc đầu hắn một cái, khẽ cáu : "Thằng nhóc này, bên cạnh có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, mà còn không biết chừng, còn muốn ăn đậu hủ của dì..."

"Dì không giống người khác..." Phương Hạo Vân đưa tay lên xoa xoa chổ bị cốc, nghiêm trang nói : "Dì, là người phụ nữ có một không hai trên thế giới này"

"Bớt ba hoa đi... những lời này ai biết con đã nói với bao nhiêu người rồi..." Đừng thấy dì Bạch ngoài mặt không nói gì, thật ra trong lòng rất vui vẻ. Phụ nữ mà, ai không thích người khác khen mình? Cho dù là một cường giả như dì Bạch cũng không ngoại lệ.

"Được rồi, đừng lắm mồm nữa, đi làm công việc đi..." Dì Bạch tức giận nói : "Về sau không cho ăn đậu hủ của dì, nếu không dì sẽ trừng phạt con..."

"Dạ..."

Phương Hạo Vân nghiêm túc trả lời, nhưng dù nghiêm trang, khuôn mặt phụng phịu của hắn đã làm cho dì Bạch bật cười.

Buổi tối chín giờ rưỡi, Phương Hạo Vân quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông hơn ba mươi trên cầu Hoàng Giang. Tuy rằng ánh sáng không được tốt, nhưng mà Phương Hạo Vân vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt của người đó, khuôn mặt đầy râu, làm cho người ta có cảm giác suy sụp, sắc mặt có vẻ ảm đạm.

Nói thật, nhìn Bạch An Viễn trước mặt, Phương Hạo Vân không tin rằng ông ta từng là thiên tài đứng quát tháo tại Wall Street, cơ hồ là hai người.

Nếu không có tấm ảnh chụp trong tay, Phương Hạo Vân còn tưởng rằng mình nhận lầm người chứ.

Đến gần vài bước, Phương Hạo Vân và Bạch An Viễn đứng cạnh nhau, có điều hắn không chủ động nói chuyện, mà chỉ giống Bạch An Viễn, nhìn thẳng về sông Hoàng Giang ban đêm.

Sau một hồi, ánh mắt của Phương Hạo Vân mới chuyển về khuôn mặt của người đàn ông đó, thản nhiên nhìn về thiên tài kinh doanh ngày nào.

"Ông chính là thiên tài kinh doanh nổi tiếng Wall Street Bạch An Viễn?' Phương Hạo Vân lên tiếng hỏi.

Lời này vừa nói ra, đầu vai của Bạch An Viễn hơi run lên, ông ta ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn Phương Hạo Vân một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, cũng không nói gì.

Thở dài một hơi, Bạch An Viễn không lên tiếng, xoay người bước đi, dường như ông không muốn người khác nhắc đến chuyện năm đó.

Nhìn thấy cái dáng tang thương và cô độc của ông, Phương Hạo Vân hơi do dự, Bạch An Viễn dường như không giống như lời dì Bạch nói, không hề có tỉnh ngộ.

Phương Hạo Vân nhìn thấy Bạch An Viễn vẫn còn đang đắm chìm trong thất bại, sắc mặt của ông, ánh mắt của ông, tâm tình của ông... cơ hồ tất cả đã chứng minh điều đó.

Bạch An Viễn chậm rãi bước đi, ông ta không ngờ rằng còn có người nhận ra mình.

Một năm nay, cơ hồ như ông ta ngăn cách với người ngoài, không giao tiếp, còn những người bạn trước kia, ai ai cũng tránh xa.

Nhưng mà ngày hôm nay, ông ta lại bị người ta kêu tên.

Bạch An Viễn biết, từ hôm nay trở đi, cầu Hoàng Giang đã không thuộc về mình, bởi vì ông cần một chổ yên lặng. Có một số việc, có vài người, ông vẫn chưa hiểu rõ. Cho nên ông ta cần một chổ im lặng để tiếp tục suy nghĩ...

Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân bây giờ mới lựa chọn đuổi theo, bởi vì hắn tin đề cử của dì Bạch, người có thể làm cho dì Bạch để ý, tuyệt đối không phải là kém cỏi.

"Khoan đã!"

Thân hình Phương Hạo Vân nhoáng lên, đã xuất hiện trước mặt Bạch An Viễn.

Bạch An Viễn rõ ràng hơi sửng sốt, ông đưa tay dịu mắt. Ông xác định là mắt mình không có vấn đề, nhưng người này sao lại xuất hiện trước mặt mình?

Cái này đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Dừng lại một chút, Bạch An Viễn thản nhiên hỏi : "Cậu là ai? Sao cậu biết tôi là Bạch An Viễn, cậu tìm tôi, muốn cái gì?"

Phương Hạo Vân thấy ông ta đã mở miệng, cười thản nhiên : "Tôi là một người có thể giúp ông, tôi tìm ông, chính là vì muốn giúp ông lấy lại huy hoàng ngày xưa..."

"Chuyện hôm qua đã thành quá khứ..."

Vẻ mặt của Bạch An Viễn trở nên cô đơn : "Tiên sinh... tôi nghĩ tôi đã biết ý đồ của anh, có điều tôi nói cho anh biết... thiên tài tài chính năm đó đã chết.... người bây giờ anh thấy, chỉ là một cái xác thôi... tôi không giúp anh được, tôi cũng không có khả năng làm việc cho anh..."

"Ông sai rồi..."

Phương Hạo Vân sửa lại : "Không phải là ông giúp tôi, mà là tôi giúp ông... tôi không tin ông lại cam tâm thất bại như vậy... Tôi hiểu ông, tôi biết ông hoàn toàn là thiên tài tài chính... thất bại của ông, không phải là vì năng lực của ông, mà bởi vì cách làm người của ông, dễ dàng tin người khác... ông không nên tin tưởng đám giặc tây kia quá..."

Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Bạch An Viễn rõ ràng là sửng sốt.

Khi ông ta thất bại, người đời đều cho rằng ông ta phạm sai lầm của nghiệp vụ, nghi ngờ năng lực của ông. Mà trên thực tế, nguyên nhân thất bại chính là do quá tin tưởng, chỉ là bởi vì ôn ta quá tin tưởng người của Lehman.

Nguyên nhân là như vậy, trừ người trong cuộc ra, thì người ngoài không ai biết được, Bạch An Viễn hơi kì quái, người thanh niên này sao mà biết được?

"Cậu làm sao mà biết?" Bạch An Viễn lại mở miệng hỏi.

"Tôi còn biết ông không cam lòng..." Phương Hạo Vân thản nhiên cười nói : "Tôi biết bây giờ ông cần một sân khấu, một sân khấu có thể thi triển tài hoa của ông, nếu ông muốn như vậy, tôi sẽ cung cấp cho ông một sân khấu như vậy..."

"Nếu tôi từ chối?" Bạch An Viễn hỏi ngược lại.

"Bạch tiên sinh, ông hẳn là hiểu được, chỉ có tôi là có thể giúp ông... Người khác đều tránh ông không kịp..." Phương Hạo Vân nói.

"Hừ!"

Bạch An Viễn hừ lạnh một tiếng : "Cậu sai rồi, tôi không cần người khác giúp đỡ... khi bị những người ở Wall Street ruồng bỏ, tôi đã âm thầm thề rằng, cả đời này, tôi tuyệt đối không làm công cho người ta, tôi chỉ làm cho sự nghiệp của chính mình... cậu giúp tôi, đối với tôi mà nói, chính là một sự bố thí, tôi sẽ không nhận..."

Phương Hạo Vân sửng sốt, không ngờ rằng ông ta còn kiên quyết như vậy.

Có điều, nói đi thì phải nói lại, người có bản lĩnh ai mà không kiên quyết, ai mà không có ngạo khí.

Cái gọi là cậy tài khinh người, chính là đạo lý này.

"Ông lại sai rồi!"

Phương Hạo Vân giơ tay ngăn cản bước chân của Bạch An Viễn, nghiêm túc nói : "Tôi chưa bao giờ cảm thấy rằng, tôi giúp ông là bố thí cho ông... quan hệ của chúng ta chỉ là hợp tác, hai bên cùng có lợi. Ông thi triển tài hoa của ông, quả thật cần có một sân khấu, mà tôi là người có thể cung cấp cái sân khấu đó cho ông... Bạch tiên sinh, không phải là tôi xem thường ông, tôi chỉ muốn hỏi ông một câu, ông sẽ không dại đến mức xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng chứ? Wall Street bây giờ đã không còn là Wall Street hồi đó, hơn nữa tài chính thế giới đang bị chấn động, cho dù thủ đoạn của ông có cao đến đâu, trong tay không có tiền thì cũng chẳng thể làm được gì... không có sân khấu, là một thất bại với ông..."

"Tôi thừa nhận cậu có đạo lý... vậy tôi hỏi cậu một câu, cậu có thể cung cấp cho tôi sân khấu lớn bao nhiêu?" Bạch An Viễn cười khinh miệt :"Có lẽ cậu không thỏa mãn được tôi..."

Phương Hạo Vân lập tức cười nói : "Ông có năng lực lớn bao nhiêu, thì tôi có thể cung cấp sân khấu lớn bấy nhiêu..."

"Khẩu khí lớn lắm..."

Bạch An Viễn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân, con mắt ảm đạm kia đột nhiên xuất hiện một tia sáng : "Cậu tên là gì? Tại sao tôi phải tin tưởng cậu? Thất bại lần trước, là thất bại lớn nhất của tôi, bây giờ, tôi dựa vào cái gì mà phải tin cậu?"

Phương Hạo Vân nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch An Viễn, nói : "Lúc trước ông có một trăm triệu đô mà còn bị lựa, ông bây giờ chẳng có xu nào... ông cảm thấy tôi cần phải gạt ông sao?"

"Cũng đúng..."

Bạch An Viễn cười tự giễu : "Tôi bây giờ, đích thật là kẻ nghèo hèn.. đúng rồi, lúc này cậu vẫn chưa nói cậu là ai... dựa vào cái gì mà tôi phải tin rằng cậu có năng lực cung cấp sân khấu để tôi thi triển tài hoa?"

"Tôi là Phương Hạo Vân... không biết Bạch tiên sinh có nghe qua chưa?" Phương Hạo Vân nói ra tên của mình.

"Người nối nghiệp tập đoàn Thịnh Hâm, ông tổng của tập đoàn Đằng Phi..." Thật bất ngờ khi Bạch An Viễn biết được tên của Phương Hạo Vân, hơn nữa trong lúc nói, ông ta còn tỏ ra rất hiểu biết.

Phương Hạo Vân gật đầu : "Không tồi..."

Theo phản ứng của Bạch An Viễn, ông ta quả thật là không muốn từ bỏ, nếu không thì ông ta sẽ không chú ý đến tình huống thương giới tại Hoa Hải.

"Tập đoàn Thịnh Hâm sớm muộn gì cũng là của cậu, vì sao cậu còn phải xây dựng tập đoàn Đằng Phi... tài chính của tập đoàn Đằng Phi là do nhà cậu cho?" Bạch An Viễn châm chọc : "Cậu không phải là người an tâm làm việc, tôi sẽ không chọn cậu..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, không nổi giận, ngược lại còn cười "Sao ông biết tài chính xây dựng tập đoàn Đằng Phi không phải là của tôi?"

"Chẳng lẽ là của cậu?" Bạch An Viễn cười lạnh :" Cậu chỉ là một sinh viên, xây dựng được tập đoàn Đằng Phi, cùng với hạng mục ở thôn Lưu Thủy, ít nhất cũng cần mười triệu. Chẳng lẽ không phải là do tập đoàn Thịnh Hâm cung cấp?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.