Hoắc Minh chậm rãi mặc áo khoác vào.
Trước khi đi, anh cúi người nói nhỏ bên tai Ôn Noấn: "Chờ anh trở về! Anh nhất định sẽ trở về!"
Nói xong, anh dứt khoát bỏ đi.
Trong màn đêm tuyết rơi trắng xóa, một chiếc xe màu đen chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện, mà Bà Hoắc đứng ở bên cửa sổ im lặng nhìn con trai mình, bà che miệng lại lẩm bẩm nói: "Minh à, con phải bình an trở về."
Trong núi, ban đêm đã rất khó đi, huống chỉ còn có tuyết rơi.
Hoắc Minh lái xe chạy đến chân núi, mở cửa xe ra, chân lăng đá chân chiêu bước lên trên núi. Tuyết hóa thành nước ngấm ướt quần anh, chui vào trong giày da, chân anh gần như ngâm trong nước đá.Nhưng dường như anh đã quên đau đớn.
Tới đỉnh núi, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, giống như cảnh tượng không có thực ở nhân gian.
Trong chùa vẫn thắp đèn đuốc sáng trưng.
Giọng nói của anh rất lạnh vì gió thổi vào, sắc mặt anh cũng bị đông lạnh tím tái: "Tôi muốn gặp thầy Thanh Thủy."
Đồ đệ đứng trong phòng, chắp tay trước ngực. "Sư phụ nói ý trời khó sửa, mời thí chủ về cho!" Hoắc Minh lại không chịu về.
Anh cứ khẩn cầu mãi, đồ đệ chỉ có thể đi bẩm báo, nhưng vẫn nhận được đáp án giống nhau.
Lần này Hoắc Minh đến đây đã hạ quyết tâm.
Anh đứng trước ngôi chùa cổ, không màng thân phận quỳ xuống, nói to: "Tôi muốn xin thầy cứu vợ con tôi! Hoắc Minh tôi nguyện ý trả bất kỳ giá nào."
Thầy Thanh Thủy không muốn gặp anh. Anh cứ quỳ ở đấy, nói đi nói lại không ngừng... Tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Trời đất như biến thành một đường thẳng, chỉ còn lại bóng đen vẫn luôn quỳ gối trước chùa đau khổ cầu xin.
Trong chùa, đồ đệ nói nhỏ: "Anh ta còn ở đấy!"
Thầy Thanh Thủy đang ngồi khoanh chân, thở dài nói: "Đúng là nghiệt duyên! Con mời anh ta vào đây đi!"
Đồ đệ chạy nhanh ra. Năm phút sau, Hoắc Minh lung lay đi vào, sắc mặt tái nhợt.
Anh đi vào trong, thầy nhẹ nhàng mở miệng nói: "Không phải là không có cách nào! Mà là thí chủ cần phải thay vợ mình chịu một kiếp khổ này, thí chủ có chấp nhận không? Nếu như thí chủ đi vào Vô Gian đạo, chẳng may sơ ý một cái thì không những không thể cứu được cô ấy, mà chính thí chủ cũng chịu cảnh vạn kiếp bất phục*, không thể nào trở về chốn phồn hoa này được nữa."
*Vạn kiếp bất phục: thành ngữ này xuất phát từ một câu trong kinh Phật, “Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục”, có nghĩa là mất đi thân người một lần, vạn kiếp sau vẫn không thể có lại.
Ông ấy cho rằng Hoắc Minh còn muốn suy nghĩ.
Dù sao đây là chuyện liên quan đến tính mạng.
Nhưng không ngờ người đàn ông này không thèm suy nghĩ, lập tức quỳ xuống sát đất: "Tôi nguyện ý chịu khổ thay vợ mình!"
Thầy Thanh Thủy nhắm mắt lại.
Ông ấy nhẹ nhàng nói: "Thí chủ và cô ấy vốn vô duyên, oan nghiệt hồng trần lại không chịu buông tay, dây dưa đời đời kiếp kiếp... Thôi!"
Ông ấy chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Hoắc Minh.
Bàn tay khô gầy lại ấm áp nhẹ nhàng đắp lên trên đỉnh đầu Hoắc Minh, miệng đọc phật ngữ: "Chịu đựng thay cô ấy đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!