Nhưng anh vừa mới ra khỏi phòng bếp, thì người giúp việc lặng lẽ nói với anh : “Ông Kiều đến! Muốn gặp bà chủ một lần.”
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh nhẹ nhàng xắn tay áo sơ mi lên, dặn dò người giúp việc: “Tôi ra xem một chút! Đừng nói cho bà chủ biết.”
Người giúp việc vội vã gật đầu.
Hoắc Minh châm thuốc, từ từ đi về cửa lớn biệt thự.
Chuyện Kiều Cảnh Niên bị bệnh, anh nghe được một ít từ bố anh, bố anh không nói gì, đương nhiên anh cũng sẽ không nói cho Ôn Noãn…
Đi đến cửa.
Kiều Cảnh Niên nhìn thấy anh thì vội vàng tiến lên: “Minh!”
Hoắc Minh từ từ nhả khói, cười nhẹ: “Tôi bằng lòng gọi chú một tiếng chú Kiều! Nhưng sau này đừng đến đây, cũng đừng tìm Ôn Noãn nữa!”
Kiều Cảnh Niên cảm thấy mất mát.
Ông ấy nhẹ nhàng ngước mắt lên, chậm chạp nói: “Chú không cần Ôn Noãn ghép tuỷ, chú chỉ muốn gặp con bé một lần!”
Trong tay ông ấy mang theo quà.
Có cho Ôn Noãn, cũng có cho Tiểu Hoắc Tây.
Ánh mắt Hoắc Minh nhẹ nhàng lướt qua, nụ cười nhạt dần: “Không cần cô ấy ghép tủy, lúc này tới gặp cô ấy vì chuyện gì?”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên cứng đờ, ông ấy khó khăn mở miệng: “Do chú suy nghĩ chưa thấu đáo!”
Hoắc Minh không còn quá tôn trọng ông ấy nữa.
Thứ nhất là vì Ôn Noãn, thứ hai là nhà họ Hoắc khẳng định năm đó chính Kiều An đã đẩy Hoắc Minh Châu xuống nước, thật ra vợ chồng nhà họ Kiều biết, nhưng họ lại coi nó là ân tình, lợi dụng nhà họ Hoắc nhiều năm!
Hoắc Minh đuổi khách: “Sau này đừng đến nữa! Tôi không muốn Ôn Noãn lại bị tổn thương!”
Kiều Cảnh Niên còn muốn cầu xin.
Hoắc Minh lại không hề lay động, quay người rời đi.
Cửa sắt đóng lại, chặn Kiều Cảnh Niên ở bên ngoài, trong tay ông ấy ngoài quà còn có một quyển nhật ký, ghi chép ký ức tuyệt đẹp của ông ấy và Lục Tiểu Noãn.
Hoắc Minh muốn giấu Ôn Noãn.
Nhưng khi anh trở lại phòng bếp, Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Là Kiều Cảnh Niên tới sao?”
Hoắc Minh không ngờ cô lại biết.
Ôn Noãn cười nhạt: “Mẹ tôi và ông ta nằm cùng một bệnh viện nên đã nói cho tôi biết! Hoắc Minh, thật ra anh không cần lo lắng việc ghép tủy của tôi, bởi vì năm 20 tuổi tôi đã có ý định hiến tủy xương cho người cần, tư liệu tuỷ xương đã sớm có trong kho, vốn dĩ không thích hợp với ông ta!”
Cho nên Ôn Noãn không có những lo lắng này.
Ôn Noãn nói xong, bỗng dưng Hoắc Minh ôm lấy cô, cô hơi kinh ngạc: “Hoắc Minh?”
Hoắc Minh nói rất nhẹ vào tai cô: “Ôn Noãn, sau này em có thể nói cho anh những chuyện này được không? Chuyện gì em cũng kể một chút cho anh, chúng ta giống vợ chồng bình thường, tất cả mọi chuyện đều cùng nhau chia sẻ!”