Đã rất lâu ông ấy không đến, khắp nơi đều là bụi, có thể thấy được nữ chủ nhân cũng đã lâu không đến đây.
Lục Khiêm phủi sạch bụi trên ghế sô pha.
Ông ấy yên lặng hút thuốc.
Thực ra không phải ông ấy không nghĩ đến việc kết hôn với Hoắc Minh Châu.
Thứ nhất là vì tuổi cô ấy quá nhỏ, thứ hai là giữa bọn họ còn nhiều thứ hơn tình một đêm! Hơn nữa thân phận ông ấy lại phức tạp, Hoắc Minh Châu tính tình đơn thuần, thật sự không thích hợp làm bà Lục.
Một lúc lâu sau, Lục Khiêm gọi điện thoại cho thư ký của mình, giọng hơi khàn.
“Thư ký Liễu, giúp tôi điều tra thêm tung tích của Hoắc Minh Châu!”
Ở đầu dây bên kia, thư ký Liễu giật mình.
Anh ta không nghĩ đến cấp trên sẽ nhắc lại cái tên này.
Lục Khiêm lạnh nhạt nói: “Đi thăm dò đi!”
Thư ký Liễu tỉnh táo lại, trả lời ngay: “Vâng, tôi đã biết!”
Lục Khiêm cúp máy, kéo cửa rời đi.
Xuống lầu, những phiền muộn dường như chưa từng xuất hiện, ông ấy vẫn là ông Lục kín đáo…
*
Trời sập tối.
Hoắc Minh về nhà, vừa xuống xe đã nghe người giúp việc nói ông Lục tới nhà.
Giọng anh lạnh nhạt tỏ vẻ đã biết.
Sau khi tìm kiếm xung quanh, anh tìm thấy Ôn Noãn ở trong phòng bếp.
Ôn Noãn đang làm bữa tối, những nguyên liệu nấu nướng kia là vì Lục Khiêm đến mà chuẩn bị. Hoắc Minh không khỏi hơi ganh tỵ, từ khi gặp lại đến nay cô cực kì ít khi xuống bếp, hôm nay lại chuẩn bị nhiều món ăn vì Lục Khiêm như vậy.
Cô tập trung nấu ăn, vẻ mặt dịu dàng.
Hoắc Minh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp cô ở phòng bếp.
Anh đưa áo khoác cho người giúp việc, đến bên người Ôn Noãn: “Cậu tới nói gì thế?”
Ôn Noãn làm món mì sợi cá quế.
Cô liếc anh, cố ý nói: “Đây là cậu tôi, không phải cậu của anh!”
Hoắc Minh thấy được ý cười trong mắt của cô, không khỏi có chút rung động, cũng không so đo với cô: “Anh giúp em!”
Ôn Noãn không dám sai bảo anh: “Anh chơi với Hoắc Tây là được rồi!”
Hoắc Minh trầm giọng: “Anh càng muốn ở với em!”
Trong phòng bếp người giúp việc cũng biết điều rời đi.
Hoắc Minh mạnh dạn ôm lấy eo thon của cô, cọ môi vào gáy cô, mập mờ nói: “Bà Hoắc, thịt chỗ này của em thật mềm!”
“Tôi không có!”
“Làm sao không có? Chúng ta đã ngủ qua nhiều lần, lại đăng ký kết hôn còn có em bé!”
Anh quả thật già mồm già miệng.
Ôn Noãn bị anh quấy rối mấy lần, cô chân thành đề nghị anh: “Anh đi khám nam khoa đi! Thật sợ người có tâm lý biến thái!”