Trong phòng ngủ đổi diện ở hướng Đông.
Lục u đứng yên lặng nhìn pháo hoa bên ngoài, trong tay cô cầm một cái bùa bình an.
Nhiều năm trước, cô đã quỳ gối xin nó trong chùa.
Khi còn trẻ, cô vui vẻ khi có một sinh mệnh nhỏ, sau khi chia tay với Chương Bách Ngôn cô mới biết, nhưng mà lúc biết được thì đứa nhỏ cũng đã không còn.
Không đau lắm, chỉ là một mảnh máu thịt nhỏ tróc ra từ trong thân thể.
Đó là đứa con của cô và Chương Bách Ngôn.
Bác sĩ nói, thế chất đặc thù của cô sau khi trải qua lần sinh non ngoài ý muốn này, về sau có thế rất khó có con…Cho nên lúc gặp lại Chương Bách Ngôn, thật sự là một ý nghĩ gì cũng không có.
Chương Bách Ngôn đang ở độ tuổi tốt nhất của đàn ông, nhà họ chương từng xảy ra chuyện như vậy, việc chú trọng huyết mạch thế nào Lục u có thể tưởng tượng ra được…Có đôi khi, tình yêu không phải cứ thích là được.
Hôn nhân càng hơn thế nữa.
Lục u nhẹ nhàng nắm lấy bùa bình an, cấn thận cất nó đi.
Cô ở lại thành phố c cho tới ngày mồng sáu, khi trở về thành phố B cũng tạm thời không đến câu lạc bộ, bình thường ở nhà vẽ vài bức tranh, thỉnh thoảng đi đến nhà họ Hoắc giúp đỡ ôn Noãn để ý đến chuyện hôn lễ.
Hôm nay Hoắc Tây và Trương Sùng Quang đều có mặt.
Sau bữa trưa, Lục u đang định theo ôn Noãn ra ngoài thì bị Hoắc Tây gọi lại: “Lục u, lại đây.”
Lục U ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh cô.
Giống như một chú chó nhỏ trung thành.
Hoắc Tây nở nụ cười, cô sờ sờ đầu của con
chó nhỏ nhẹ giọng nói: “Mấy ngày trước cô Hồ có đến, chị nghe cô ấy nói đến chuyện Chương Bách Ngôn, nói công ty cậu ta có một sản phấm muốn mời cô Hồ làm đại diện, nhưng mà cô ấy nhớ tới hiềm khích giữa em và Tổng giám Đốc Chương nên không muốn đồng ý với cậu ta.”
“Phí đại diện là bốn mươi mổt tỷ đồng, được xem như là mức giá của sao hạng A.”
Lục u ngấn người, ngay lập tức nói: “Dì Hồ đừng bận tâm đến em, không cần phải bỏ qua sổ tiền đó.”
Hoắc Tây lại cười: “Tùy vào suy nghĩ của cô ấy thôi! Chuyện này em nói với cô ấy đi.”
Lục u không muổn nhảy vào vũng bùn này nên liền giả chết.
Lúc này, Trương Sùng Quang đang lật xem tạp chí ở bên cạnh mở miệng: “Thật ra nói từ chối thì từ chối, nhưng mà đây là cố ý nói cho em nghe, Hoắc Tây, đây không phải là phong cách của cô Hồ!”
Hoắc Tây liếc anh một cái: “Anh thật là hiểu biết về phụ nữ! Cô Hồ có phong cách thế nào anh cũng biết?”
Trương Sùng Quang cười với Lục u nói: “Nhìn chị Hoắc Tây của em đi! Ngoài mặt thì rộng lượng, thật ra lúc nào cũng đều làm anh căng da đầu hết, sợ nói sai một cáu làm cho cô ấy tức giận là anh lại phải ngủ trên sàn nhà.”
Hoắc Tây đóng tạp chí lại thay anh.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!