Sau khi kiểm tra xong, Minh Châu gọi người hầu đem tới hai chén tổ yến, nhẹ nhàng nói: “Món hầm mới, thử chút đi.”
Lục Huân liền biết bà ấy có chuyện muốn nói.
Quả nhiên, ăn tố yến xong, Hoắc Minh Châu lấy ra mấy tấm ảnh chụp đàn ông cho cô xem, nói sơ qua tình hình một lần, cuối cùng hỏi: “Tiểu Huân, cháu thấy người nào phù hợp với em gái nhất?”
Lục Huân là người đơn thuần, bình thường tránh xa việc của người khác, nhưng Lục u là bảo bổi trong nhà ở trên giường, chồng cô là Lục Thước cũng thường nói chuyện với cô, cho nên cô cũng biết đến Chương Bách Ngôn.
Vì dì mình hỏi nên Lục Huân vẫn rất tôn trọng nhìn qua hết một lượt. Cuối cùng cô nhẹ giọng nói: “Tất cả đều không đẹp bằng anh Chương.”
Hoắc Minh châu:
Nhìn đứa cháu dâu nhỏ một lúc lâu, cuối cùng bà ấy than nhẹ một tiếng: “Đúng vậy! Ngoại hình của người kia đúng là không tệ, nếu không em gái cháu năm đó sẽ không mê luyến đến như vậy! Nhưng chung quy bọn họ vẫn là có duyên không phận, dì cũng không muốn để con bé đi đến gia đình đó.”
Quan hệ của Hoắc Minh châu và Lục Huân rất tốt nên mới nói ra băn khoăn của chính mình.
“Lục Thước đã nói qua với chúng ta, dì cũng nghĩtới chuyện cũ lúc trước, năm đó mẹ Chương quả thực đáng để thông cảm, nhưng dì cũng nhìn ra được bà ấy tuyệt đối không phải người dễ dàng hòa hợp với bề trên, năm đó em gái cháu chia tay với anh Chương, dì nghĩ bên trong cũng có công của bà Chương.”
Lục Huân gật đầu: “Lục Thước cũng có ý như vậy.”
Nói xong, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Hoắc Minh châu.
Thân thế của cô thật ra cũng không tốt đẹp gì, nếu là người khác chắc sẽ không thế khoan dung cho cô…Nhưng mẹ của Lục Thước đối xử với cô rất tốt, Lục U có thì cô cũng sẽ có, mấy năm nay nơi này đã trở thành nhà của cô.
Bị Lục Huân nhìn như vậy, Hoắc Minh Châu cũng không chịu nối, bà đứng dậy ho nhẹ: “Cũng
muộn rồi, cháu ngủ sớm đi.”
Lục Huân gật đầu.
Cô theo thói quen chờ Minh Châu rời đi, dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi mới trở về phòng. Khi về phòng, Lục Thước đã tắm xong, đang mặc một bộ đồ ở nhà tựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, rõ ràng là đang đợi cô.
Mặt Lục Huân đỏ lên.
Bình thường anh ấy rất bận, không có thời gian để bắt nạt cô, nhưng đến ngày nghỉ lễ thì chính là ngày cô phải chịu khố.
Anh ấy có khoảng hai mươi ngày rảnh trong dịp Tết âm lịch.
Hai mươi ngày này ít nhất sẽ có năm mươi lần khổ hình, nhiều khi Lục Huân thật sự hoài nghi anh ấy lấy sinh lực đâu ra khi đã ở tuổi ba mươi?
Mặt cô dần ửng đỏ, đi tắm xong thì ra ngồi trước bàn trang điếm chải lại tóc dài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!