Chị ta nghĩ Cố Vân Phàm đã biết chuyện này từ lâu, chỉ là luôn giữ thể diện cho vợ mình một chút. Nhưng thật không ngờ Cố Vân Phàm lại nói ra sự việc một cách dễ dàng như vậy.
Cố Vân Phàm cũng không thèm để ý đến chị ta nữa, chậm rãi đi lên lầu.
Khi càng đến gần phòng ngủ chính, những âm thanh đó càng trở nên rõ ràng và ám muội hơn.
Thậm chí tình hình trong đó đã lên đến mức cấp bách.
Cố Vân Phàm chậm rãi đi đến cửa, ông ta có thể khẳng định người bên trong nghe thấy tiếng bước chân của mình, nhưng họ không dừng lại, điều đó có nghĩa là vợ ông ta cố ý làm vậy.
Đúng là lợi hại!
Dù thế nào đi nữa, Tư Kỳ cũng là đứa con do cô ta dứt ruột đẻ ra. Vậy mà giờ thằng bé sốt cao nằm mê man trong viện còn mẹ nó lại đang bận làm trò đồi bại với gã đàn ông khác!
Cố Vân Phàm lại nghĩ: Thật ra năm đó ông ta cũng thực lòng muốn cho cuộc hôn nhân và người phụ nữ này một cơ hội.
Có lẽ tạm thời ông ta không thể quên Lý Tư Ỷ, nhưng ông ta cũng có sự nghiêm túc nhất định với hôn nhân.
Nhưng Cố Vân Phàm không ngờ người phụ nữ này lại được nhà họ Vương nuôi dạy như vậy, cô ta chắc chắn không biết ông ta đã lắp camera giám sát trong phòng ndủ.
Cố Vân Phàm bình tĩnh mở cửa phòng ngủ.
Quả nhiên bên trong có một nam một nữ đang quần nhau kịch liệt.
Cảnh tượng đầu tiên đúng là một sự kích thích c, ít nhất ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng vợ mình có thân hình đẹp như vậy, biểu cảm trên giường lại quyến rũ như vậy...
Ông ta nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, bình tĩnh n tôi về lấy quần áo, cô có thể tiếp tục”.
Xin lỗi đã làm phiền cô,
Người tình trẻ sợ hãi và muốn bỏ đi.
Tuy nhiên, bà Gố lại ôm chặt lấy hắn ta, nhìn chồng đầy khiêu khích: “Cố Vân Phàm, anh không cảm thấy gì sao?”
Cố Vân Phàm đang đi đến phòng thay đồ, nghe vậy, bình tĩnh nói: "Không có! Nhưng nếu miễn cưỡng phải chọn ra một loại cảm xúc thì tôi đang cảm thấy bẩn”.
Bà Cố lập tức như phát điên.
Cô ta dùng lực đẩy gã tình nhân trẻ ra, dùng gối đánh Cố Vân Phàm: "Cố Vân Phàm, anh có phải đàn ông hay không? Anh đứng trừng mắt nhìn vợ mình ngủ với người khác mà vẫn thờ ơ như vậy được sao?"
Chiếc gối đập vào Cố Vân Phàm, rơi xuống đất.
Cố Vân Phàm cúi người nhặt lên đặt lên giường, cười nhạt: "Trước khi làm những chuyện này, cô có bao giờ nghĩ mình là vợ tôi không?”
Ông ta không muốn nói thêm gì với người đàn bà điên kia nữa nên đi thẳng vào phòng thay đồ và lấy một số thứ.
Khi ông ta bước ra ngoài, gã tình nhân đã rời đi.
Vợ ông ta mặc bộ đồ ngủ bằng lụa gợi cảm, nhìn thấy Cố Vân Phàm bước ra, cô ta quỳ xuống ôm lấy chân ông ta, buồn bã khóc: “Vân Phàm, em yêu anh nhiều lắm! Em không chịu nổi việc anh đi gặp cô ta! Em thề sau này sẽ không đi tìm ai khác nữa, chúng ta có thể sống hạnh phúc cùng nhau được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!