Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2110: Tại sao cô ấy không tới?



Cố Vân Phàm bế đứa nhỏ đi bệnh viện.

Sau khi bác sĩ khám, xác nhận là viêm phổi cấp tính, bác sĩ cũng là bạn của Cố Vân Phàm nên không khỏi trách móc ông ta: “Thời tiết này mà sao có thể bị cảm lạnh và ốm được? Cậu lo làm ăn lớn nhưng cũng phải chăm lo cho gia đình mình chứ”.

Cố Vân Phàm không thể giải thích được.

Ông ta không thể nói đứa bé không phải của mình, mẹ nó cũng không quan tâm đến nói!

Ông ta chỉ có thể cười khổ: “Ù!”

Bác sĩ cúi đầu viết giấy nhập viện, nói: "Cậu cần phải ở lại ba ngày, tùy theo tình huống sẽ truyền dịch. Trong ba ngày nếu không có vấn đề gì có thể xuất viện”.

Cố Vân Phàm cảm ơn, giao đứa bé cho người giúp việc rồi tự mình đi làm thủ tục nhập viện.

Lúc ông ta chuẩn bị rời đi, bác sĩ thuận miệng hỏi: "Mẹ Tư Kỳ đâu? Tại sao cô ấy không tới?"

Cố Vân Phàm cười nhạt: "Bận mà!"

Bác sĩ không khỏi nghĩ tới những lời đồn đại gần đây, khế thở dài rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.

Cố Vân Phàm làm xong thủ tục nhập viện.

Phòng bệnh là một căn phòng nhỏ màu hồng rộng 120 mét vuông, là phòng trẻ em siêu VIP, giá 6,000 tệ một đêm.

Cô giúp việc rất yêu quý Tư Kỳ.

Cô bế đứa bé vào trong, nhìn xung quanh rồi thơm lên má đứa bé. Cô giúp việc rất vui vì ít ra còn có Cố tiên sinh thương xót đứa trẻ này. Rõ ràng... không phải con ruột của Cố Vân Phàm nhưng ông ta vẫn thương đứa bé như vậy. Lế nào Cố Vân Phàm phương diện đó có vấn đề?

Cô y tá cắm ống truyền tĩnh mạch rồi rời đi.

Cô giúp việc dỗ đứa bé ngủ, nhẹ nhàng vỗ về nó. Sau đó cô ấy nhìn thấy Cố Vân Phàm vẻ mặt đăm chiêu đứng trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau một hồi đắn đo, cô giúp việc cuối cùng cũng lên tiếng.

Cô ấy nói: “Cố tiên sinh, cậu yên tâm, ở quê tôi có một số bài thuốc hữu hiệu, chuyên trị bệnh nam giới! Sau kỳ nghỉ lễ tôi về quê xin đơn thuốc. Đừng lo lắng, tôi hứa sẽ không nói cho ai biết đâu”.

Cố Vân Phàm sửng sốt một lát, sau đó mới chợt hiểu ra.

Ông ta không quay đầu lại cũng không giải thích mà bình tĩnh nói: “Vậy thì cảm ơn cô nhé”.

Người giúp việc trong lòng khá kích động.

Cô giúp việc không khỏi an ủi thêm vài câu: “Chờ cậu khỏi bệnh và làm hòa với vợ, sau này nhất định có thể có con! Cậu là người tốt như vậy, ông trời sẽ không bất công với người tốt như vậy đâu”.

Cố Vân Phàm cụp mắt xuống, khế cười: "Thật sao? Tôi là người tốt vậy sao?"

Nếu ông ta là người tốt thì sao có thể ngủ với một cô gái suốt ba năm mà không chịu trách nhiệm với cô ấy?

Cô giúp việc thấy sự thay đổi trên nét mặt Cố Vân Phàm, nghĩ mình đã lỡ lời nên cũng không dám nói thêm gì nữa.

Đêm về khuya.

Người giúp việc ở lại trong bệnh viện chăm sóc Tư Kỳ, Cố Vân Phàm thì về biệt thự thu dọn đồ đạc. Xe của ông ta vừa chạy vào biệt thự, người giúp việc trong nhà kinh ngạc cúi đầu: “Tiên sinh về rồi sao!"

Nói xong, người giúp việc cao giọng nói lớ rồi”.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.