Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1886: Dì Lâm ừ một tiếng



Bà nhìn hai chị em nhà họ Hoắc rồi nghe điện thoại, đầu bên kia là giọng điệu dịu dàng của An Nhiên: 'Dì Lâm à, hai tiếng nữa cháu mới xong việc, dì dẫn Lâm Hi đến trung tâm thương mại phía đối diện dạo vài vòng nhé. Dạo gần đây thằng bé cũng lớn thêm rồi, giày và quần áo cũ không vừa nữa, dì mua cho nhóc vài bộ."

Dì Lâm ừ một tiếng.

An Nhiên cười nhẹ: "Dì cũng mua cho cả dì nữa nhé, cháu xong việc thì cháu đến chở cả hai về nhà."

Dì Lâm đồng ý.

Tắt điện thoại, dì Lâm sờ gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi: "Lát nữa bà dẫn cháu đi mua giày và quần áo mới nhé."

Hoắc Tây nhìn Hoắc Doãn Tư.

Hoắc Doãn Tư nhìn điện thoại, cất giọng nghiêm túc: "Cháu cũng đang rảnh ạt

Vì vây sau khi rời khỏi nhà hàng Pháp, Hoắc Doãn Tư ôm Lâm Hi, còn dì Lâm đi bên cạnh hai người họ.

Giày và quần áo của Lâm Hi thường mua tại cửa hàng chuyên về thời trang của trẻ em, thuộc thương hiệu có tên là Tiểu Chúng. Tuy vậy lại có chất lượng rất

tốt, An Nhiên cực kỳ chăm chút cho Lâm Hi về khoản ăn mặc.

Lâu dần, các nhân viên ở cửa hàng đều quen mặt ba mẹ con bà cháu.

Nhưng không có một ai từng gặp bố của Lâm Hi nên cũng bàn tán xôn xao, có một lần dì Lâm nghe thấy bọn họ trò chuyện này nọ về bọn họ thì trong lòng cực kỳ khó chịu, bà giận dữ nói một câu: "Không có bố thế thằng bé đẻ từ vách đá à”

Vậy mà bây giờ, Hoắc Doãn Tư lại ôm Lâm Hi.

Bà đứng bên cạnh khoái chí cực kỳ, vừa đi qua nhân viên cửa hàng đều ngây như phỗng.

"Dì Lâm, đây là?"

Dì Lâm thấy biểu cảm của Hoắc Doãn Tư vẫn bình thường, bà nói với giọng điệu khoan khoái: "Con rể tôi đấy! Là bố của Lâm Hi nhà chúng tôi..."

Nhân viên cửa hàng hãi hùng một lúc rồi mới nói: "Trông được nhỉ! Nhìn còn hơi quen quen."

Dì Lâm nở nụ cười giả lả: "Vừa từ nước ngoài về! Cũng bình thường, ở tạm thành phố B thôi."

Nhân viên cửa hàng bình tĩnh hơn.

Cô ta nghĩ nếu người đàn ông này giàu có như vậy, thì làm sao có thể đến cửa hàng có thương hiệu tầm trung của họ để mua quần áo trẻ em cơ chứ? Cô ta cố ý cầm mấy món đồ đắt tiền nhất ra, thêm cả một đôi giày dành cho trẻ em phiên bản giới hạn trị giá hơn bốn ngàn tệ.

Bình thường dì Lâm sẽ không mua những món đồ đắt đỏ như thế này.

Nhưng hôm nay không giống mọi ngày, vì có bố Lâm Hi ở đây.

Cô ta tưởng rằng Hoắc Doãn Tư sẽ vung tay, mua luôn nửa tiệm hoặc gì đó.

Song nào ngờ, Hoắc Doãn Tư ôm Lâm Hi, thử từng đôi giày một... Kể cả quần áo cũng như thế. Nhìn trông cậu vô cùng kiên nhẫn, tỉ mẩn, và tính toán chỉ li.

Cái nhìn về thiếu gia nhà giàu của dì Lâm vỡ tan tành.

Chẳng phải công tử nhà giàu mua đồ thì chỉ cần quảng tấm thẻ, mua hết tất cả là xong ư?

Chứ không giống như bây giờ, Tiểu Lâm Hi ngồi trên ghế sô pha, Hoắc Doãn Tư cởi chiếc áo bành tô, khom người thử giày cho cậu bé, đến cả dây giày cũng phải buộc thành hình chiếc nơ, còn xem xét thêm giày có đẹp không, mang vào có thoải mái hay không nữa.

Mất tận nửa tiếng đồng hồ.

Nhân viên cửa hàng bắt đầu mất kiên nhẫn, thúc giục bọn họ: "Rốt cuộc quý khách có mua không thế ạ?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.