Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1885: Chú đâu có!



Có lễ vì cậu nhìn quá chăm chú, Lâm Hi bèn gọi một chú, sau đó cất giọng hỏi nhỏ: "Vì sao chú trông muốn khóc thế ạ?"

"Chú đâu có!"

Ba chữ thôi mà Hoắc Doãn Tư lại nói với giọng khàn khàn và khốn đốn.

Lúc này cậu đang ở rất gần Lâm Hi, gần tới mức cậu có thể ngửi thấy mùi sữa trên người Lâm Hi. Lâm Hi chỉ mới là một đứa bé tròn hai tuổi, trên người còn thơm mùi sữa.

Hoắc Doãn Tư cực kỳ muốn ôm cậu bé.

Lâm Hi thông minh lại thích cười, lúc cậu cười lên thì lộ ra hai chiếc răng sữa trắng tỉnh.

Cậu bé vươn cánh tay ngắn cũn: “Chú ôm ạ."

Hoắc Doãn Tư tự nhiên ôm cậu bé rồi đặt cậu bé lên đầu gối của mình, cậu bé không kìm nổi mà hôn cậu một chút. Tiểu Lâm Hi vừa hơi xấu hổ vừa hơi vui mừng.

Ai mà chẳng thích mấy chú đẹp trai cơ chứ!

Hoắc Doãn Tư kêu quản lý đến, gọi thêm hai phần đồ ngọt dành cho trẻ em.

Miên Miên một phần, Tiểu Lâm Hi một phần.

Hoắc Miên Miên vui tới mức muốn lộn một vòng, cô bé ngẩng cằm lên: "Cháu được hưởng ánh hào quang từ Lâm Hi! Lâu lắm rồi cháu chưa được ăn thứ này."

Lâm Hi cười, để hở chiếc răng sữa nho nhỏ.

Hoắc Tây thấy vậy cũng thích lắm, cô nói với dì Lâm: "Lâm Hi không sợ người lạ nhỉ, cậu nhóc còn rất đáng yêu nữa."

Trong lòng dì Lâm vui mừng phấp phới, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khiêm tốn. Hoắc Tây không khỏi nở nụ cười tươi.

Cô thấy Lâm Hi đáng yêu như vậy, không nhịn được mà chụp vài tấm ảnh, đã vậy còn gửi cho Hoắc Doãn Tư.

Lúc đồ ngọt đến, Hoắc Doãn Tư đút cho Lâm Hi ăn.

Tiểu Lâm Hi xấu hổ nên cứ nhìn về phía dì Lâm mãi, giữa gương mặt trắng nõn lấm tấm vệt hồng.

Dì Lâm hạ thấp giọng: "Thôi để dì đút cho cháu nó ăn!"

Lâm Hi chu cái miệng nhỏ: "Lâm Hi có thể tự ăn được ạ!" Sau đó, hình như cậu bé sợ chú tức giận, cố ý nhìn sang Hoắc Doãn Tư.

Biểu cảm ấy thật giống An Nhiên ngày xưa. Hoắc Doãn Tư thấy trái tim mình loạn nhịp, không kiềm được mà sờ gương mặt của cậu bé, cậu như đang tìm kiếm thứ gì đó trên gương mặt của cậu bé... Cậu lại sờ cơ thể bé nhỏ của Lâm Hi, sợ rằng cậu bé phải chịu khổ.

Dì Lâm nhìn ra tâm tư của người bố trẻ.

Bà thấp giọng nói: "Mấy năm nay cũng khá tốt! An Nhiên làm việc rất chăm chỉ"

Hoắc Doãn Tư ừ một tiếng. Cậu ôm Tiểu Lâm Hi về chỗ ngồi của mình, nhìn cậu bé ăn đồ ăn. Hoắc Miên Miên vừa cúi đầu ăn đồ ngọt vừa nói: "An Lâm Hi, bình thường cậu tớ lạnh lùng

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.