Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1651: Chỉ là hơi gầy!



Lục Thước nói vậy, Lục Huân cũng yên tâm hơn chút. Cô lại lo lắng hỏi: “Vậy chị ấy và anh Sùng Quang..." Lục Thước thờ ơ nói: “Bọn họ không đùa nữa rồi!”

Lục Huân muốn hỏi, lại không dám hỏi, bụng đầy tâm sự đi về nhà. Cũng may em bé phân tán đi sự chú ý của cô nên cô không tiếp tục hỏi gốc rễ nữa.

Trương Sùng Quang cầm ảnh chụp.

Anh cố tình làm một cái khung ảnh pha lê đặt ở đầu giường, sáng tối không rời mắt, yêu thích không bỏ.

Đứa bé trắng trắng mềm mềm kia là con gái của anh.

Chỉ là hơi gầy!

Vì khi còn nhỏ, con bé ăn uống không tốt sao?

Anh không khỏi lo lắng, gọi vào số điện thoại ba năm không kết nối được, lần này vẫn là câu nói kia: “Thật xin lỗi, số điện thoại bạn đang liên lạc đã tắt máy, tạm thời không thể liên lạc được...”

Khuôn mặt Trương Sùng Quang không có chút tình cảm.

Tay của anh chậm rãi hạ xuống, cũng như mỗi lần trong ba năm nay.

Anh nhẹ nhàng vuốt cô bé trong bức ảnh, nỗi nhớ nhung, khát vọng làm anh gần như oán hận Hoắc Tây.

Đúng lúc này, điện thoại rơi trên giường rung lên.

Là thư ký của anh.

Giọng nói của cô thư ký không giấu được sự kích động: “Tổng Giám đốc Trương, cô Hoắc sắp có một chuyến bay, từ nước Anh bay thẳng về thành phố B... Vào một tuần sau.”

Trương Sùng Quang không nói gì, cũng không có hành động.

Thư ký bên kia hơi lo lắng.

Rất lâu sau đó, hầu kết anh hơi nhúc nhích, giọng nói khàn đặc đến không nghe rõ: “Biết rồi!”

Điện thoại đã tắt nửa tiếng, dòng máu trong người anh mới chảy trở lại, lúc này anh mới cảm nhận được rõ.

Hoắc Tây thật sự trở về rồi.

Cô ấy về rồi!

Không chỉ Hoắc Tây, còn có con gái Miên Miên của bọn họ nữa. Trương Sùng Quang không thể chờ nổi, bắt đầu đi tìm kiếm quà cho Miên Miên, cô bé hơn hai tuổi chắc chắn sẽ thích động vật đáng yêu mềm yếu.

Mua cho con bé con mèo nhỏ, hay là con chó con?

Trương Sùng Quang tìm kiếm rất nhiều tư liệu trên mạng, lại xin tư vấn từ mấy cô gái cấp dưới, cuối cùng anh tự mình chọn một con chó đốm hai tháng tuổi, đặt †ên là Tiểu Quang.

Anh chuẩn bị tặng cho Miên Miên.

Anh lại nghĩ đến việc con bé cuối cùng cũng ở biệt thự, có thể để cô bé chơi

với chó con trên bãi cỏ... Nghĩ đến viễn cảnh đó, vài ngày Trương Sùng Quang đều không ngủ được.

Một tuần sau, ở sân bay quốc tế của thành phố B. Hoắc Tây không đi máy bay cá nhân mà đi máy bay phổ thông. Máy bay hạ cánh, vừa đi được mấy bước Miên Miên đã kéo tay cô nhỏ giọng nói muốn đi vệ



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.