Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1650: Cậu rời đi



Giọng ông đè rất thấp: “Tôi không biết! Sùng Quang quay về đi! Trở về cuộc sống bình thường, cho Hoắc Tây một cuộc sống, cũng như cho chính mình một cuộc sống khác!”

Trương Sùng Quang cầm máy, không lên tiếng.

Rất cố chấp!

Hoắc Minh chỉ có thở dài, ông rất khó chịu nói: “Tôi hiểu tính tình của con bé!”

Trên thực tế, Hoắc Tây đã tha thứ Sùng Quang mọi chuyện.

Cô vốn dĩ là một người không cho phép dù chỉ một hạt cát *, lại hết lần này đến lần khác phá lệ vì cậu!

*không cho phép dù chỉ một hạt cát: chỉ những người cầu toàn, có thái độ và tiêu chuẩn khắt khe đối với mọi việc.

Cúp máy, Trương Sùng Quang ngồi bên bờ sông, yên lặng hút thuốc. Cậu ngắm nhìn bầu trời.

Bầu trời đầy sao ở Anh Quốc về đêm rất sáng, ngôi sao sáng lấp lánh, cậu lại đau lòng suy nghĩ, cậu có con gái, gọi là Miên Miên... Hoắc Miên Miên!

Lúc sinh Miên Miên, Hoắc Tây có đau không?

Cô chẳng có người thân nào bên cạnh, có phải cô rất cô đơn và sợ hãi hay không?

Cậu nhớ đến lời Hoắc Minh!

Ông bảo cậu cho mình một cuộc sống mới, cũng là cho Hoắc Tây một cuộc sống mới, thế nhưng nếu buông tay rồi, cậu còn có thể sống sao?

Trương Sùng Quang không biết.

Cậu ở lại Anh Quốc đến Tết Nguyên Đán năm sau, tháng hai trở lại thành phố B

Cậu cho rằng, chỉ cần cậu quay về không tìm kiếm nữa, Hoắc Tây sẽ trở về. Cậu chờ, chờ cô quay về, chờ cô đổi ý.

Thế nhưng cậu đợi từng ngày, từng tháng, từng năm. Hoắc Tây vẫn chưa trở về... Cậu tình cờ nghe thấy tin tức của cô.

Là ảnh chụp của Miên Miên, cậu cũng nhìn thấy Lục Huân ở chỗ đó. Lục Huân lén cho cậu xem, giấu Lục Thước.

Là một cô gái nhỏ rất đáng yêu, lớn lên giống Hoäc Tây, tóc màu trà có chút xoăn tự nhiên...

Cô gái nhỏ hai tuổi nhìn ống kính, cười thật vui vẻ.

Hai mắt Trương Sùng Quang đều đỏ, nhẹ nhàng vuốt ảnh chụp, giọng khàn khàn hỏi: “Có thể cho anh tấm ảnh chụp này không?”

Lục Huân gật đầu.

Trương Sùng Quang cầm ảnh chụp, đặt trong lòng bàn tay nhìn thật lâu...

Lục Huân nhìn cậu, chỉ cảm thấy cậu trở nên nghiêm túc hơn.

Mấy năm qua, Trương Sùng Quang gầy đi rất nhiều, cũng ít nói hơn.

Mỗi tuần cậu đều về gặp Hoắc Minh và Ôn Noãn, nhưng mỗi lần đến đều đưa đồ rồi về ngay, không ở lại lâu, nhưng hôm nay là sinh nhật của Ôn Noấn nên cậu ngồi một lát.

Lục Huân nhìn thấy thì thương xót, lén lút cho ảnh chụp.

Lúc này, Lục Thước từ trên lầu đi xuống, đúng lúc trông thấy ảnh chụp trong †ay Trương Sùng Quang, cậu ấy nhìn cô vợ nhỏ của mình, Lục Huân lập tức chột dạ vô cùng...

Nhưng Trương Sùng Quang lại nhẹ nhàng cất tấm ảnh đi, nói nhỏ: “Cảm ơn eml”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.