Dáng người cô thon dài, tùy ý dựa vào cũng cực kỳ đẹp mắt.
Trương Sùng Quang trở về, cậu nhỏ giọng nói: “Không nói chuyện công việc nữa, chúng ta nói chuyện riêng đi.”
Hoắc Tây nhướng mày: “ô, chúng ta còn có việc riêng sao?”
Trương Sùng Quang đi về phía trước một bước, một cái chân dài bị kẹp giữa hai chân cô, không biết có phải Hoắc Tây ảo giác hay không , cậu thậm chí còn chen lên phía trước.
Hoắc Tây giương mắt: “Trương Sùng Quang, cậu muốn tìm phụ nữ thì tôi có thể giới thiệu cho cậu.”
Cô đổ thẳng ly cà phê lên quần của cậu.
Đế cho cậu tỉnh táo.
Màu cà phê đậm loang lố lên chiếc quần tây của cậu, may là không nóng lắm, Trương Sùng Quang cũng không quan tâm, chỉ là ánh mắt của cậu có vẻ sâu không lường được.
Hoắc Tây đặt ly sang một bên: “Tránh ra! Đừng có kiếm chuyện với tôi!”
Một giây sau, vai cô bị nắm chặt.
Trương Sùng Quang nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:
“Tại sao lại giúp Bạch Khởi, bởi vì cậu ta giống tôi, hay là bởi vì những trải nghiệm của cậu ta giống tôi? Hoắc Tây, cậu vẫn yêu tôi phải không?”
Hoắc Tây khẽ cười rộ lên.
“Trương Sùng Quang, mấy năm nay ăn đồ ăn nhanh của nước ngoài làm đầu óc cậu hỏng rồi à? Muốn ăn cái rắm à! Tôi giúp Bạch Khởi…”
Hoắc Tây ghé sát vào cậu, cố ý nói: “Đương nhiên là bởi vì cậu ấy trẻ đẹp, thể lực tốt lại có vốn liếng… Còn muốn nghe không? Tôi không ngại kể cho cậu nghe chi tiết, chúng ta là bạn tốt mà, có thế chia sẻ với nhau.”
Trương Sùng Quang bị cái miệng của cô làm cho tức chết.
Cậu đương nhiên không tin.
Cậu ghen tuông trắng trợn, nhưng cậu vẫn có khả năng phán đoán, trong lòng Hoắc Tây có cậu.
Ngay cả khi cô không thừa nhận.
Hoắc Tây cũng không muốn nói tiếp với cậu nữa, cô đấy cậu ra, đi ra ngoài rồi chậm rãi lên lầu… Trương Sùng Quang không có ngăn cản cô.
ở nhà, cậu không muốn cãi nhau với cô.
Cậu trở về phòng ngủ thay quần, đang muốn xuống lầu thì chợt nghe thấy tiếng ô tô.
Cậu ra ban công nhìn, là Hoắc Tây lái xe ra ngoài.
Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn đuôi xe, một lúc sau, cậu lấy ra một điếu thuốc lá châm lên…
Cả tuần sau, Hoắc Tây không trở lại.
Hoắc Minh gọi điện thoại, cô chỉ cười ha ha rồi kiếm cớ nói bận.
Hoắc Minh cúp điện thoại, nói với vợ và Trương Sùng Quang: “Trong nhà có ma, con bé không chịu về.”
Trương Sùng Quang yên lặng xới cơm cho bọn họ.
Hoắc Minh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng ngẫm lại, vẫn quyết định không nói.
Lúc gặp lại đã là một tuần sau
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website