Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1447: Một đêm phong lưu



Hồi lâu sau, Trương Sùng Quang mới nói: “Tạm thời chưa có!”

Ôn Noãn gật đầu, bà nhìn về phía Hoắc Minh hơi lo lắng nói: “Anh quen biết nhiều người, trong số đối tác của anh, chắc sẽ có ai đó xứng đôi với Sùng Quang chứ!”

Suy nghĩ của bà rất đơn giản, Sùng Quang đến nhà bọn họ sinh sống.

Không thế để cậu không có con nối dõi được!

Hoắc Minh nhìn hai đứa nhỏ, cuối cùng gắp cho vợ một miếng cá ngâm giấm, dịu dàng nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta sống tốt là được, nói nhiều cũng chưa chắc được cảm kích đâu! Lỡ như không vui lại chạy ra nước ngoài nữa, đến lúc đó thằng bé thực sự tìm một cô gái Tây sinh ra một đứa con lai, anh thấy em thế nào cũng sẽ khóc cho xem.”

Ôn Noãn lo lắng nhìn Trương Sùng Quang.

Lúc này, Hoắc Tây nói: “Bố, bổ cố hủ quá, mấy cô gái Tây có gì không tốt chứ! Da trắng, từ trên xuống dưới đều rất đầy đặn.”

Hoắc Minh cũng nhìn Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang không cười, cậu chậm

rãi nói: “Tôi thích thuần phương Đông hơn.”

Cậu có ý ám chỉ, Hoắc Tây không thèm để ý tới cậu.

Trương Sùng Quang thích kiểu người gì, cô đã sớm không quan tâm.

Sau khi ăn xong, Hoắc Tây đến phòng khách nhỏ luyện đàn dương cầm trong chốc lát, thực ra sau khi đi làm cô gần như không có thời gian tập đàn, cũng không có tâm trạng đó, xế chiều hôm nay không có việc gì, ánh mặt trời cũng rất tốt.

Cô mặc một chiếc váy dài của của Issey Miyake.

Áo len màu đen, phía dưới là váy lụa trắng bồng bềnh.

Một mái tóc màu trà xõa tung sau lưng.

Cô đàn khúc “Fũr Elise”, luôn tự giải trí và không lấy lòng ai.

Trương Sùng Quang đứng ở cửa, yên lặng nghe một lát.

Đã lâu lắm rồi cậu không nghe Hoắc Tây chơi dương cầm.

Cô rất có tài năng, đàn cũng tốt, nhưng chí hướng của cô không ở đây.

Trương Sùng Quang đi vào, dựa cạnh cây đàn dương cầm, cúi đầu châm điếu thuốc.

Tiếng đàn chưa dứt, Hoắc Tây hờ hững hỏi: “Có việc gì?”

Trương Sùng Quang híp mắt nhìn cô, sau đó tùy ý nói: “Tôi chuấn bị về nước phát triển.”

“Những cô bạn gái kia của cậu sẽ buồn lắm đấy!”

Trương Sùng Quang cảm thấy bất lực, cậu hơi buồn bực, một lát sau cậu mới thầm thì: “Muốn thành lập công ty cần có một đội luật sư, tỷ trọng năm khoảng năm trăm triệu, cậu có hứng thú không?”

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.