Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1392: Em có muốn anh không?



Mặt của cô chạm vào ngực của cậu.

Mùi hương trên người cậu rất dễ chịu, vẫn luôn nhẹ nhàng tươi mát, đó là sự sạch sẽ đặc trưng của người đàn ông ngồi trong phòng làm việc, nhưng Lục Thước cũng sẽ không cố tình nhấn mạnh nó, cho nên lại có mùi hoocmon mãnh liệt.

Lục Huân giật mình.

Giọng nói của Lục Thước rất thấp: “Em có thất vọng không? Cơ ngực của anh không rắn chắc như của Diệp Bạch.”

Câu này có chút mùi chua, Lục Huân không trả lời. Lục Thước giữ eo của cô ấy, trầm giọng hỏi: “Diệp Bạch đâu?”

Lục Huân không giấu giếm “Anh ấy về thành phố B rồi! Bố mẹ anh ấy về nước.”

Lục Thước im lặng mấy giây mới nói: “Em hiểu ý của anh mà! Em có cảm giác với anh ta không?”

Lục Huân không muốn trả lời.

Cô ấy dùng tay đẩy cậu ra, đi về phía trước, Lục Thước đi theo sau.

Thỉnh thoảng Lục Huân sẽ tạt vào những cửa hàng nhỏ ven đường.

Nhưng cô ấy đã quen với đồ tốt, giờ cũng không thích mấy thứ tầm thường, ngược lại lúc sau cô ấy lại nhìn trúng một cái lược bằng gỗ, cô ấy thấy dù chất liệu hay kiểu dáng đều là gu của cô ấy.

Cô ấy cầm lên nhìn một lúc rồi hỏi: “Cái này bao nhiêu vậy?”

Ông chủ thấy người bên cạnh cô ấy rất có khí chất, không khỏi nói giá cao lên, còn thuận tiện vẽ ra một đoạn câu chuyện tình yêu liên quan đến cái lược này.

“Ngài nói xem, cái lược này có đáng giá hai ngàn không?” Chuyện cũ này rất buồn cười,

Lục Huân không nhịn được bật cười, cô ấy cầm chiếc lược trong lòng bàn tay trắng nõn: “Cái này đắt thế sao!”

Nhưng người bên cạnh đã lấy ra hai ngàn cho người ta.

Lục Huân không muốn nói chuyện với cậu, cũng không nhịn được mở miệng: “Nó không đáng nhiều thết”

Lục Thước nhìn cô ấy nói: “Đã rất lâu em không cười rồi, chuyện cũ ông chủ vừa kể làm em cười được, cái này đáng giá hai ngàn.”

Cậu nói tình tứ lại buồn nôn, mặt Lục Huân hơi đỏ.

Ông chủ cũng hơi xấu hổ.

Lục Thước lạnh nhạt nói: “Lấy đi! Chúng tôi không để ý đến hai ngàn đồng này, năm ngoái buôn bán cũng không dễ dàng.”

Ông chủ còn cảm động.

Khách hàng này ra tay hào phóng, lại lớn lên đẹp trai, còn quan tâm buồn nôn như vậy.

Ông ta chỉ tiếc mình không phải con gái!

Lúc ra khỏi cửa hàng, Lục Huân vẫn rất thích cái lược kia, cô ấy nhìn dưới ánh đèn đường.

Tuyết tung bay giữa bầu trời đêm.

Cô ấy ngoài nhan sắc xinh đẹp thì sắc mặt cũng có sự dịu dàng không thể nói thành lời.

Lục Thước không thể miêu tả được sự rung động ngay lúc này, cậu chưa bao giờ yêu đương, ít nhất là chưa từng yêu đương như thế này... Trong lòng cậu tràn ngập tình yêu, sờ tóc cô ấy: “Một cái lược đã làm em vui đến vậy rồi sao?””

Lục Huân thấp giọng nói: “Chút nữa em sẽ chuyển tiền lại cho anh.”

Lục Thước không nói gì.

Cô ấy ngước mắt nhìn con ngươi thâm thúy của cậu thì không khỏi lùi lại một bước.

Lục Thước tiên lên phía trước, ép cô ấy vào góc tối không có người.

Bên cạnh cũng là cái ngõ nhỏ sáng ngời đầy người qua lại.

Nhưng bọn họ lại đi vào một vùng đất nhỏ u ám, chỉ cần không làm chuyện gì lớn, sẽ không có ai biết bọn họ đang làm cái gì... Ý nghĩ này làm không khí bốn phía nóng rực lên.

Lục Thước biết đây không phải một cơ hội tốt,

Cậu cũng không chắc Lục Huân sẽ đồng ý hay không, nhưng bây giờ cậu ấy rất muốn cô ấy, cậu không thể chờ để chứng minh người trước mặt là của cậu.

Cậu ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng hôn môi cô, kèm theo một chút khó nhịn: “Trong ví da còn hơn một ngàn đồng.”

Cách mấy bước có một nhà trọ qua đêm đặc sắc.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.