Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 1391: Không phải bạn gái của tôi!



Lục Huân muốn nói chuyện.

Lục Thước cười nói: “Không phải bạn gái của tôi!... Là vợ của tôi.”

Ông chủ tự nhiên trả lời: “Cô gái nhỏ kết hôn sớm thật đấy! Tuy nhiên cô đã chọn đúng người rồi, cô có mắt nhìn người đó, cô nhìn đi, cậu ấy là người tài đầu nghìn dặm mới có một người! Tôi ở chỗ này làm ăn đã mấy chục năm rồi chưa từng gặp được người sáng sủa như vậy!”

Lục Huân phủ nhận cũng không đúng.

Khuôn mặt nhỏ cứng đờ.

Ông chủ rất vui vẻ, chuẩn bị dụng cụ...

Lục Thước kéo Lục Huân ngồi xuống, cậu ngồi đầu gió che cho cô ấy, nắm chặt tay cô ấy.

Lục Huân rút tay về: “Anh đừng tùy tiện chạm vào em.” Cô ấy nói xong, hai người đều không nói gì thêm.

Bọn họ đều nhớ trong ba tháng ở chung, cậu đã chạm vào cô ấy bao nhiêu lần.

Lục Huân là người phụ nữ đầu tiên của cậu, người đàn ông mới được nếm vị lúc ấy dù vì lý do gì cũng muốn ôm cô ấy mỗi ngày, Lục Huân cũng là lần đầu tiên, ba tháng kia thật ra cô ấy còn chưa hoàn toàn được nếm vị, ngây ngô đáng thương, chỉ luôn đi thỏa mãn cậu mà thôi.

Nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt Lục Thước hơi thâm thúy.

Lỗ tay cũng đỏ lên.

Đúng lúc ông chủ mang chậu than tới, bên trong lửa mạnh, không chỉ vậy lại còn có thêm một cái vách ngăn đơn giản, trong chốc lát ấm áp hơn nhiều.

Bà chủ bưng ra hai bát thịt viên Tứ Hỉ, còn có mấy món nổi tiếng.

“Há cảo nhân rau †ề thái hình viên tròn, chúc cô cậu sang năm sinh thêm một đứa bé xinh xắn! Chắc tuổi của cô gái nhỏ vẫn còn bé, cô tốt nghiệp đại học chưa?”

Lục Huân không chịu nói.

Lục Thước làm nóng thìa đũa cho cô ấy, ở bên cạnh cười nói: “Vừa kết hôn, chúng tôi định chơi thêm hai năm nữa.”

Bà chủ xoa tay: “Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, đúng là không nỡ.” Ông chủ đụng vào bà chủ: “Anh cũng không nỡ để em sinh ba đứa con.” Khuôn mặt già của bà chủ đỏ bừng, véo tai chồng nói: “Anh cứ mơ đẹp tiếp đi!

Anh đã già rồi không dùng được nữa, còn đòi sinh ba đứa còn, anh bớt nói linh tinh ở bên ngoài để người ta chê cười đi.”

Vợ chồng cãi nhau ầm ï vào cửa hàng.

Lục Thước đưa đũa thìa đã được làm nóng đưa cho Lục Huân: “Em đi! Ăn xong sẽ thấy ấm áp.”

Lục Huân im lặng nhận lấy, đầu tiên cắn một cái bánh trôi.

Hương vị khá ổn.

Cô ấy không nhịn được lại ăn một cái nữa, ăn nhanh đến mức bị bỏng miệng, cô ấy hít sâu ngước mắt nhìn, chỉ thấy Thước Thước đang nhìn cô ấy, ánh mắt sâu hoắm, cô ấy trợn mắt nhẹ nhàng chọc bánh trôi: “Sau này ra ngoài đừng có nói linh tỉnh.”

Lục Thước ừ một tiếng.

Cậu nói: “Sau này đưa em ra ngoài, anh không nói em là vợ nữa, nói là bạn gái thôi.”

Lục Huân nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải bạn gái! Lục Thước, ăn xong bữa này về nhà anh quên đi, chúng ta không phù hợp đâu.”

Lục Thước không nói gì. Cậu lịch sự ăn gì đó, thỉnh thoảng còn chăm sóc Lục Huân.

Cô ấy còn muốn nói gì đó, dưới bàn, bàn tay ấm áp của cậu nhẹ nhàng nắm chặt tay cô ấy...

Thật ấm áp. Lục Huân không thể từ chối được.

Cậu nghiêng đầu nói nhỏ: “Ăn xong chúng ta đi dạo một chút rồi anh đưa em về.

Lục Huân không hiểu được ý của cậu, nhưng bây giờ cô ấy không thể đi được, Lục Thước bây giờ là một cái bình xăng chờ nổ, cô ấy không muốn chỉ vì một đoạn tình cảm mà làm trong nhà ầm ï đến gà bay chó chạy.

Cô ấy cố gắng thuyết phục bản thân mình.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.