Lục Khiêm làm cơm rất nhanh.
Chỉ nửa tiếng đồng hồ đã làm được bữa cơm cho cả nhà lớn bé, món nào ra món đó.
Ông bưng đến bàn ăn. Nhìn Tiểu Lục Thước, vẫn còn quỳ đấy!
Lục Khiêm đặt mâm xuống, lau tay: “Ăn cơm thôi! Con không đói nhưng em gái cũng đói rồi, con muốn để em cứ bên cạnh con sao?”
Tiểu Lục Thước nhìn em gái. Tiểu Lục U vươn miệng nhỏ ra: “Đói đói.”
Anh trai mím môi, bò dậy từ dưới đất, kéo thân thể nhỏ bé của em gái đến trước bàn ăn.
Cậu bé im lặng ôm em gái lên trên ghế. Cậu bé tám tuổi ôm khôn không nổi.
Lục Khiêm một tay nhẹ nhàng ôm lên, cột yếm cho cô bé, rồi lại bưng cơm cho mấy đứa trẻ.
Bà cụ đi đến cười mắng: “Thế này mới giống dáng vẻ của bố con chứ!”
Lục Khiêm nhìn Minh Châu. Sắc mặt cô lạnh nhạt cũng không có thái độ gì, chỉ nói: “Mẹ nói không tính! Phải để mẹ bọn nhỏ nói mới tính.”
Minh Châu không tiếp lời ông, im lặng ăn cơm.
Ăn cơm xong đã là hai giờ rưỡi chiều.
Bà cụ dẫn hai đứa nhỏ đi.
Lục Khiêm lên lầu, ông muốn nói chuyện với Minh Châu.
Chuyện hôm nay, nói nhỏ thì là hai đứa nhỏ mâu thuẫn, hoặc là Thước Thước đơn phương nổi nóng.
Nói lớn thì đâu là lần thứ hai Lục Thước đi khỏi nhà. Trong lòng Lục Khiêm vẫn bất an.
Lên trên lầu, Minh Châu ngồi trên sô pha bên cửa sổ. Rõ ràng, cô cũng muốn nói chuyện với cô.
Lục Khiêm muốn hòa hoãn, trước tiên đi vào tắm, làm sạch mùi cà ri ám cả người.
Tắm xong thay quần áo sạch sẽ. Minh Châu nhìn ông. Lục Khiêm đi qua ngồi đối diện với cô, khẽ hỏi: “Còn trách anh sao?”
Minh Châu khẽ lắc đầu.
Hai người đều im lặng, một lúc lâu sau, vẫn là Lục Khiêm lên tiếng trước: “Minh Châu, chuyện của Lam Tử Mi... Có lẽ anh và em đều cảm thấy là quá khẽ, đều buông bỏ rồi, nhưng Thước Thước vẫn nhớ”
Cho nên, hôm nay cậu bé mới kích động như vậy.
Minh Châu không biết nói với ông thế nào.
Lục Khiêm cũng đã nghĩ đến, ông đứng dậy, nửa quỳ trước mặt cô khàn giọng nói:” Bây giờ có hai phương án, thứ nhất là sau này anh sẽ không gặp đứa nhỏ kia nữa, thứ hai là... Đưa Thước Thước đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Minh Châu bật khóc.
Cô không khóc thành tiếng, chỉ là im lặng rơi nước mắt.
Lục Khiêm nắm tay cô.
Ông không an ủi cô, cũng không ngăn cô, ông biết Minh Châu cần giải tỏa.
Bọn họ là bố mẹ, tâm lý Thước Thước có vấn đề, không thể không khó chịu được.
Một lúc lâu sau...
Mặt trời đã lặn, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ sáng đất vàng rực, cũng khiến gương mặt cô trông càng dịu dàng nhẹ nhàng, cô rất bình tĩnh hỏi: “Lục Khiêm, vậy quyết định của anh là gì?”
Một bên là con trai ruột, một bên là đứa nhỏ mồ côi của Lục Quân.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website