Lục Khiêm: ...
Chiến xe thể thao màu trắng dừng lại.
Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U trong tay, ra mở cửa xe.
Minh Châu xuống xe đã vội hỏi: “Thước Thước về rồi sao?” Lục Khiêm gật đầu.
“Ở đâu?” Minh Châu gấp gáp, muốn đi vào sảnh lớn.
_
Lúc này Tiểu Lục U ê a nói: “Anh trai quỳ! Bố quỳi
Minh Châu nghi ngờ nhìn Lục Khiêm: “Chuyện gì vậy? Sao tìm về rồi lại còn bảo thằng bé quỳ?”
Lục Khiêm không giải thích rõ được.
Minh Châu nhìn ông, nhanh chân bước vào sảnh lớn, vừa nhìn đã thấy con trai bảo bối đang quỳ.
Tiểu Lục Thước đang quỳ, gương mặt trắng nhợt chảy cả mồ hôi. 'Trông rất đáng thương.
Minh Châu đi đến, quỳ bên cạnh cậu bé khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Tiểu Lục Thước có chút xấu hổ, không chịu nói.
Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U đi vào, ông hiểu rõ nhất, nhưng lúc ông cũng không muốn nói trước mặt Minh Châu.
Bà cụ trêu chọc: “Hai đứa nhỏ đùa giốn! Không có chuyện gì lớn cả!”
Bà ấy rất tinh ý, nhìn ra được Tiểu Lục Thước đã hối lỗi.
Bà ấy không muốn hai vợ chồng lại dạy dỗ con trai nữa, nên nhăn mặt nói: “Dù sao cũng quỳ rồi, hai người các con không được nói thằng bé nữa, thằng bé đã rất khó chịu rồi!”
Quả thật, đôi mắt Tiểu Lục Thước ẩm ướt.
Minh Châu đoán được đại khái.
Cô nhìn Lục Khiêm, Lục Khiêm đành chịu khẽ cười.
Ông nghĩ Minh Châu ít nhiều cũng sẽ bao che, dù sao cô không thích Tiểu Lục Huân, bình thường lại quen chiều Thước Thước.
Bất ngờ là Minh Châu không trách cứ, nhưng cũng không tìm lý do cho Tiểu Lục Thước.
Cô khẽ xoa đầu con trai.
Giọng dịu dàng: “Con biết sai rồi, vậy lát nữa con thấy ổn thì đứng dậy ăn cơm có được không?”
Tiểu Lục Thước nước mắt lưng tròng. Lục Khiêm nhìn Minh Châu, rồi nhìn con trai, trong lòng mềm mại.
Vào lúc ông không biết, Minh Châu đã trưởng thành, Thước Thước cũng đã trưởng thành.
Hơn nữa còn trưởng thành rất tốt! Lục Khiêm thả Tiểu Lục U xuống, vỗ nhẹ mông cô bé. Tiểu Lục U chập chững đi qua.
Cô bé ngồi trên ghế nhỏ, cầm bình sữa nhỏ đưa cho Lục Thuốc: “Anh uống nước."
Lục Thước rất thương cô bé. Trong lòng cậu bé nổi giận, nhưng không nỡ hung dữ với em gái. “Đến bên kia chơi đi, mát mẻ.”
Tiểu Lục U nào hiểu, cô bé cầm bình sữa nhỏ muốn để anh trai uống nước, khiến tính khí kia của Tiểu Lục Thước cũng biến mất.
Tiểu Lục Thước dời ghế của em gái đến.
Hai anh em ngồi sát nhau.
Bà cụ đưa quạt cho Tiểu Lục U, bảo cô bé quạt cho anh trai.
Đến khi bà ấy đứng dậy nhìn con trai mình thì gương mặt lại nổi giận: “Không phải đi làm cơm sao? Còn đứng đây có gì hay mà xem? Không thấy người lớn người nhỏ không có cơm ăn sao, chút tinh ý này cũng không có, đáng đời anh bị đánh!”
Lục Khiêm nhìn Minh Châu.
Sau đó ông cười với bà cụ: “Bà dạy phải ạ!”
Ông đến phòng bếp làm cơm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!